Bấm xem ảnh ở cửa sổ mới

Thanh Phương đăng ký số máy của Minh Nguyên, rồi đứng bên quầy chờ.

Năm phút sau cô mới vào được phòng điện thoại. Ngực đập mạnh như trống đánh, đến nỗi khi nghe giọng của anh, cô không thể trả lời ngay được vì mất bình tĩnh.
Bấm xem ảnh ở cửa sổ mới

Thanh Phương giúp Nguyệt Hương cài vòng hoa lên đầu. Cô tẩn mẩn luồn những chiếc kẹp mỏng giấu trong tóc, rồi lùi lại ngắm nghĩa công trình của mình:

– Đẹp lắm!
Bấm xem ảnh ở cửa sổ mới

Nguyệt Hương đứng trước gương, khoác lên người chiếc áo cưới trắng muối, cô quay qua Thanh Phương:

– Được không?
Buổi chiều, bầu trời như chìm trong màu mây xám ngắt. Thanh Phương chạy xe thật chậm trên đường. Chiều nay cô thấy buồn nao nao. Cứ mỗi lần trời bắt đầu mưa là cô lại có tâm trạng cô đơn và cả nỗi lo sợ mờ hồ. Đó là cảm giác lạc loài, cảm giác một mình giữa một thế giới mênh mông buồn. Không hiểu từ lúc nào cô hay bị tâm trạng này, cho nên cô rất sợ những lúc trời vào mưa, nhất là từ khi bên cạnh cô không còn cả người mà mình thấy yêu.
Thái Quyền nhìn Thanh Phương rất lâu, cố tìm hiểu cô nghĩ gì qua vẻ mặt im lìm. Nhưng trong bóng tối, anh không nhìn thấy sự biểu hiện nào trên nét mặt cô.

Hai người đã ngồi trong quán rất lâu, nhưng chỉ toàn nói chuyện lan man.
Phân trang 10/21 Trang đầu Trang trước 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 Trang sau Trang cuối [ Kiểu hiển thị Trích dẫn | Liệt kê ]