Những ngày về nước của Từ Huy sắp hết , chỉ còn một tuần nữa anh phải qua bên ấy . Thế là người bạn rong chơi sẽ xa tôi mãi mãi , nghĩ đến những buổi chiều không có anh, tôi chợt thất Đà Lạt thật quạnh hiu .
Hết giờ làm , tôi đi bộ chầm chậm về nhà . Chiều nay không có Hồng Hạnh , tôi không muốn về chút nào . Tôi sợ nhất là lúc một mình đối diện với Hoàng Hùng bên bàn ăn , những lúc ấy tôi không chịu nổi cách nói năng bông lơn của hắn . Có muốn giữ khoảng cách cũng không xong .
Càng ngày tôi càng cảm thấy Mỹ Nga nhõng nhẽo với Vũ Phương quá mức, những cử chỉ có thể xuất phát từ mối quan hệ thân mật mà thôi .....Hình như Vũ Phương cũng chiều chuộng Mỹ Nga một cách tự nhiên hơn .
Chúng tôi ngồi bên nhau trong vườn, buổi chiều trời bắt đầu nhạt nắng, vài tia nắng mỏng manh còn rớt lại trên lá, lung linh.

Tôi đăm chiêu nhìn đám lá rụng đầy lối đi, mùa thu nhuộm vàng cả không gian, và ánh hoàng hôn cũng vương chút sầu muộn . Bên cạnh tôi Vũ Phương cũng lơ đãng nhìn lối đi ngập đầy lá .

Buổi chiều thật êm đềm , nên thơ , lãng đãng như những bài thơ chưa kịp viết .
Ôi , không biết có phải Vũ Phương đấy không . Không biết hắn moi ở đâu ra một cử chỉ quá chừng tình tứ và một câu nói hết sức dễ thương như chính điều hắn nói ra . Tôi đứng yên , cả người lao đao không biết lần này Vũ Phương lại giở trò gì đây . Và cái trò này thì chắc chắn tôi chả dám kể với mẹ rồi .
Phân trang 17/21 Trang đầu Trang trước 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 Trang sau Trang cuối [ Kiểu hiển thị Trích dẫn | Liệt kê ]