Hạ An mở cửa bước xuống, cô thấy ngẩn ngơ khi nhìn ngôi biệt thự trước mặt và như không tin vào mắt mình cô quay lại khều tay Tính:

- Đây là nhà anh Thuận hả?
Đến tối cô gọi lại lần nữa. Cũng không hy vọng lắm, nhưng chủ nhân đã lên tiếng:

- Alô.

- Tôi là Hạ An đây.
Hạ An theo Thuận đi lên mấy bậc thềm. Thuận đẩy cửa cho cô bước vào, rồi đi dần lên phía trước.

- Vào đây.

Hạ An rụt rè đi theo. Còn anh ta thì cử chỉ đường hoàng như đi vào nhà hàng. Hạ An có tâm lý của một người đi xin việc nên hơi nhát một chút. Cho nên thấy vẻ ngang nhiên của Thuận, cô hơi ngạc nhiên. Cô còn đang ngó quanh quan sát thì Thuận đã quay lại, kéo nhẹ tay cô.
Phong quăng tất cả quần áo lên giường và bắt đầu xếp vào vali. Anh đã dọn dẹp tất cả sách vở và những tài liệu cần dùng. Đối với anh đây là lần ra đi không bao giờ trở lại. Anh sẽ đến một tỉnh lị heo hút, làm việc và sống ở đó hết phần đời còn lại. Ở đó không ai biết đến anh. Anh có còn có thể quên quá khứ của mình.
Buổi tối anh lấy hết can đảm đến nhà Hạ An. Phong chuẩn bị tinh thần đón nhận thái độ hằn học của mẹ cô, cả của Huân nhưng rất may là anh không gặp ai.

Anh thấy Hạ An ngồi ở băng đá ngay trước cây trứng cá. Xung quanh cô là mấy con mèo. Cô vuốt nhè nhẹ con mèo nhỏ trên chân. Dáng điệu cô buồn thảm như thể tâm trí đang lang thang ở nơi nào đó của địa ngục.
Phân trang 19/21 Trang đầu Trang trước 14 15 16 17 18 19 20 21 Trang sau Trang cuối [ Kiểu hiển thị Trích dẫn | Liệt kê ]