Bấm xem ảnh ở cửa sổ mới

Đan Thụy bước ra cửa. Cô mở to mắt nhìn khi thấy người khách không mời mà đến là Trọng Đan. Cô luống cuống đứng yên, không biết phải làm thế nào. Trọng Đan tự nhiên như ở nhà mình, anh chủ động ngồi xuống ghế, đồng thời kéo ghế cho cô :

- Thụy ngồi xuống đi.

Đan Thụy vẩn đứng yên :

- Anh tới đây có chuyện gì ?

- Tất nhiên là có chuyện. Nhưng Thụy ngồi xuống đi.

- Anh Khoa không thích anh tới đây đâu.

Trọng Đan bật cười nghiêng ngửa như nghe một câu nói khôi hài :

- Đĩ nhiên là chồng cô không muốn tôi tới đây rồi. Càng không hài lòng chút nào nếu tôi giúp vợ hắn hiểu những bí mật của hắn.

Đan Thụy không trả lời, cô chiếu đôi mắt thiếu thiện cảm nhìn hắn. Trọng Đan không cười nữa, hắn giữ vẻ mặt thật nghiêm trang :

- Tôi biết từ đó giờ cô luôn có ấn tượng xấu về tôi. Nhưng thật ra tôi có làm gì đâu. Ngoài sự thô bạo lần đầu tiên đó ra. Tôi luôn đối xử Tốt với cô kia mà. Bỏ những thành kiến về tôi đi Thụy. Sao không xem tôi như một người bạn, có phải hay hơn không ?

- Chắc hắn anh Khoa không thích tôi kết bạn với anh đâu.

- Cô thật là một mẩu phụ nữ chung thủy, tuyệt đối sống cho chồng. Nhưng cô có tự hỏi Khoa, nó có xứng với sự tin tưởng của cô không ? Cô bị lừa dối thật là ngọt ngào.

- Anh nói bậy gì đấy ?

- Không, tôi không nói bậy. Chỉ có cô là quá ư khờ khạo. Khờ đến mức ngu ngốc.

Đan Thụy không trả lời hắn. Chỉ im lặng nhìn. Vẻ mặt đề phòng và ác cảm. Trọng Đan biết có nói gì cô cũng không tin. Hắn đành vào đề bằng cách khác. Hắn lẳng lặng lấy xấp hình trong túi ra, trải từng tấm lên bàn.

Đó là những kiểu hình hắn chụp Khoa và Tú Vân trong đêm sinh nhật. Hắn im lặng quan sát phản ứng của cô. Đan Thụy mở lớn mắt chăm bẵm từng kiểu. Cả người cô run bắn lên. Cô không nói một tiếng, cũng không khóc chỉ đứng lặng bất động rồi khụy xuống nền gạch.

Trọng Đan đứng bật dậy. Hắn xô ghế lao về phía Đan Thụy đỡ cô lên. Cả người cô mềm nhủn lạnh giá. Hắn mạnh dạn bồng cô đặt vào ghế sô pha, rồi quì xuống bên cạnh :

- Bình tỉnh đi Thụy. Cô làm sao vậy ? Tôi đưa cô đến bác sĩ nghe.

Đan Thụy lắc đầu, vẫn không nói một tiếng. Cô bị chấn động đến mức rả rời từng tế bào thần kinh. Cô không ý thức được gì ngoài cảm giác đau đớn xé nát trái tim và bật khóc nức nở.

- Vậy là họ vẩn yêu nhau. Ảnh dối gạt tôi, xem thường tôi. Tôi biết phải làm sao đây ?

Trọng Đan im lặng nhìn Đan Thụy. Hắn không ngờ cô phản ứng nhẹ nhàng như vậy. Chỉ có nước mắt chứ không có la hét phẩn nộ. Tự nhiên hắn nhớ lại buổi tối Tú Vân hành hạ cô. Cả hai phản ứng thật khác nhau. Thật kỳ lạ, hắn bỗng thấy yếu đuối đến nao lòng. Hình như lần đầu tiên trong đời hắn thật sự thương xót người khác.

Quả thật là lần đầu tiên hắn thấy có một phụ nữ yếu đuối nhẩn nhịn và hoàn toàn hiền lành. Hiền đến mức không thể là mối đe dọa cho ai, đến mức là người khác mủi lòng tội nghiệp. Còn hắn thì … suy nghĩ cho cùng hắn đâu phải là người sắt đá. Có điều trái tim thành thật của hắn bị che khuất bởi những hành động đểu gỉa nên khó ai có thể nhận ra. Nhất là Đan Thụy.

Cô vẫn giấu mặt trong cánh tay, khóc run cả người. Trọng Đan ngồi im nhìn cô khóc. Cuối cùng chịu không nổi, hắn nói thật dịu dàng :

- Nín đi Thụy. Thấy cô khóc như vậy tôi khổ tâm quá. Cô phải bình tỉnh để đối phó với hoàn cảnh chứ.

Đan Thụy buông tay xuống :

- Tôi tự hiểu mình lắm. Tôi không có quyền cấm đoán họ đến với nhau, vì suy cho cùng tôi vẩn là người đến sau. Vẩn thua thiệt so với chị Vân, tôi biết phải làm sao đây.

- Khờ quá vậy Thụy. Cô có quyền của người vợ mà.

- Quyền hành đó có sử dụng với anh Khoa được không ? Anh biết đó, tôi không thể làm ầm Ỉ như chị Vân được, huống gì là cấm đoán. Ảnh còn thương chị Vân thì cưới tôi làm gì, rồi bây giờ đẩy tôi vào hoàn cảnh phủ phàng thế này. Ôi, tôi không muốn sống nửa.

Trọng Đan hoảng lên :

- Đdừng có ý nghĩ như vậy Thụy. Thật ra họ không xứng đáng để cô thất vọng vậy đâu. Tại sao cô không cứng rắn lên, chủ động chia tay với Khoa để tìm hạnh phúc khác.

Đan Thụy không trả lời, chỉ khóc. Nước mắt ràn rụa trên mặt. Trọng Đan nhìn đôi mắt đẹp nảo nùng của cô, hắn thấy tim đập loạn trong lồng ngực. Hắn không kềm được ý muốn nắm tay cô :

- Cô cứ nghĩ Khoa là tất cả của đời cô. Nhưng bây giờ khác rồi. Hắn không thể thật lòng với cô. Đừng quên hắn với Tú Vân yêu nhau đã 10 năm. Tình cảm đó mọc rễ trong tiềm thức hai người rồi, bỏ nhau đâu có được.

Câu nói đó của hắn làm Đan Thụy thêm chết điếng trong lòng. Cô gục đầu xuống tay khóc như mưa như gío. Trọng Đan nói nhanh :

- Cô hãy tập quen với tư tưởng Khoa chưa phải là tất cả của cô đi. Tại sao không chịu nhìn lại tôi, nhìn lại tình cảm của tôi dành cho cô. Nó sâu sắc và nguyên vẹn hơn Khoa nhiều.

Đan Thụy nín khóc, ngước mắt nhìn Trọng Đan :

- Trong lúc này mà anh còn đùa được sao ?

- Không hề đùa, tuyệt nhiên tôi không có ý nghĩa đó. Tin tôi đi Thụy.

Chợt nhận ra tay mình nằm trong tay hắn, Đan Thụy rút nhanh tay ra :

- Nếu anh nghĩ tôi yếu hèn đến mức bám vào anh khi bị bỏ rơi thì không phải đâu. Tôi không đến nổi nhu nhược vậy đâu. Anh đừng có nói nữa.

- Tôi không nghĩ cô nhu nhược, nhưng cô hãy nghĩ đến tình cảm của tôi.

Đan Thụy nín thinh không trả Lời. Một lát sau cô nhìn hắn, giọng nghẹn đi vì nước mắt :

- Cám ơn anh đã cho tôi biết chuyện này. Bây giờ anh về đi.

Trọng Đan lắc đầu. Hắn kiên nhẩn ngôÌ thuyết phục cô. Đan Thụy vẩn một mực nín lặng. Cuối cùng hắn đứng dậy thất thểu đi ra cửa.

Một lát sau, Khoa về đến. Nhìn mấy tấm hình còn rơi vãi dưới đất, anh nhặt lên xem rồi bàng hoàng đứng chết sửng nhìn Đan Thụy. Cô vẫn ngồi gục đầu trong tay, lặng lẽ khóc.

Khoa bước nhanh đến trước mặt cô :

- Ở đâu em có mấy hình này vậy Thụy. Nói với anh đi, ai đưa cho em ?

Đan Thụy nói mà không ngẩng lên :

- Anh không muốn em biết phải không ? Vì như vậy làm anh khó xử phải không ?

Khoa lắc mạnh đầu, nhăn mặt khổ sở :

- Làm sao em có mấy tấm hình này, ai đưa cho em vậy Thụy ?

- Anh biết để màm gì ? Để cho người ta một bài học vì đã nói thật hay sao ?

Khoa không trả lời. Anh nheo mắt hằn học, răng nghiến lại :

- Thằng Đan phải không ? Em nói đi.

Thấy cô vẫn im lặng, Khoa đứng phắt dậy, mắt quắt lên :

- Thằng bạn khốn nạn. Anh sẽ không tha cho nó đâu.

Đan Thụy không trả lời. Cô đứng dậy bỏ vào phòng. Khoa gọi lại :

- Thụy.

Nhưng cô không trả Lời, vẫn tiếp tục bỏ đi. Khoa phóng theo giữ tay cô lại :

- Nghe anh gỉai thích đi Thụy. Thật ra chuyện không ghê gớm như em tưởng đâu.

Đan Thụy rút nhanh tay ra, vùng chạy vào phòng. Cô nằm xuống gường, vùi mặt trong gối như cố tránh mặt Khoa. Anh thở Dài, rồi tháo giày quăng vào góc tường, để nguyên quần áo lên gường ngồi cạnh cô :

- Anh biết như vậy là có lỗi với em. Nhưng anh thề đây là lần cuối cùng còn gặp cô ta. Tin anh đi Thụy, chuyện không như em tưởng tượng đâu.

Thấy Đan Thụy không nói, anh nghiêng đầu nhìn cô. Đan Thụy càng ấn mặt sâu xuống gối. Anh kiên quyết lật cô nằm ngửa ra.

- Nghe anh nói đi Thụy. Em phải để anh gỉai thích chứ.

Cô cố vùng vẩy thoát khỏi anh. Nhưng không được. Cô bịt tai lại giấu mặt xuống gường. Khoa nhất định không chịu thua. Anh gỡ tay cô ra :

- Em nghĩ đi, em có tránh anh suốt đời được không ? Cũng không thể Không sống với anh. Vậy thì em trốn tránh anh làm gì ? Sao không chịu nghe anh giải thích.

- Tôi không đủ can đảm nghe nữa. Bao nhiêu đầy cũng ghê gớm lắm rồi. Cũng làm tôi kinh sợ lắm rồi. Anh đừng có đụng vào tôi nữa.

- Em muốn anh thế nào cũng được. Nhưng xin em, để anh nói hết đi rồi hành tội anh bao nhiêu cũng được.

Được buông ra, Đan Thụy lách mình nép sát tường, lấy gối che mặt lại như không muốn nghe. Khoa nói một cách biết lỗi :

- Thật ra anh không đến đó vì cô ta. Nhưng anh cần có bạn bè. Em biết đó, cuộc sống của anh bây giờ chán chường thế nào. Chỉ Biết nhẫn nhục làm việc để kiếm tiền. Lâu lâu có cuộc vui với bạn bè cũng như một sự Giải trí không hơn không kém. Em có hiểu cho anh không ?

Thấy cô không trả lời, anh nói tiếp :

- Anh công nhận hôm đó anh uống nhiều quá nên không làm chủ được mình. Anh đã … anh đã làm như vậy. Nhưng anh xin em, đừng ghê sợ anh như một tên hủi. Anh biết em đau khổ lắm.

- …

- Nghe anh nói không Thụy.

Khoa định lấy chiếc gối, nhưng Đan Thụy càng ghì chặt lại và một mực úp mặt vào đó trốn. Anh thở dài chịu thua, nhưng cũng cố thuyết phục :

- Sau đêm đó anh không hề gặp lại Tú Vân nữa, cùng không tiếp điện thoại của cô ta. Anh hối hận và tự dằn vặt mình không ít. Nhiều lúc muốn thú nhận với em, nhưng sợ em buồn anh lại không đủ can đảm.

- …

- Em nghĩ gì vậy Thụy ? Nói với anh một tiếng đi, anh xin em mà.

- …

- Không lẽ em nhất định không nói chuyện với anh sao ? Em định trừng phạt anh đến khi nào ?

Vẫn không nghe Đan Thụy trả lời, Khoa lắc đầu chán nản. Chịu thua ! Không ngờ Đan Thụy sắt đá đến vậy. Nảy giờ anh năn nỉ cả tiếng vẫn không lay chuyển được cô. Khoa không biết cô khép kín với anh đến chừng nào. Chẳng thà nghe mắng nhiếc la hét, điều đó có khó chịu nhưng vẫn nghìn lần dễ thở hơn thai độ Kín như bưng của cô. Anh thật sự hoang mang không biết cô nghĩ gì ?

Khoa nhìn đồng hồ. Đến giờ đi làm rồi. Anh không muốn đến công ty chút nào. Nhưng không thể Không làm gì được. Anh ngán phải đụng chạm với ông giám đốc khó tính lắm rồi.

Anh đứng dậy, cố nói vớt theo thêm vài câu :

- Anh biết em giận anh ghe ^ gớm lắm. Nhưng anh biết lỗi rồi. Tha cho anh một lần đi Thụy.

Thấy cô cứ một mực nín lặng. Khoa thở hắc ra, ngán ngẩm. Anh đành ra sân lấy xe đến công ty.

Khoa đi rồi, Đan Thụy thẩn thờ buông gối xuống. Cảm giác tuyệt vọng làm cô lại muốn khóc. Cô nhớ lúc trước khi thấy Khoa chăm sóc Tú Vân cô đã đau đớn muốn chết đi cho rồi. Nhưng bây giờ thì cái đau đớn lúc đó vẫn còn quá nhẹ So với bây giờ. Bây giờ là cảm giác bất lực và căm giận. Chỉ cần hình dung anh với Tú Vân tình tứ là lòng cô đã tan nát rồi.

Huống gì cô không còn tin Khoa nửa. Hôm ấy anh đã lừa dối cô một cách thản nhiên như vậy. Làm sao cô dám tin anh sẽ không tiếp tục lừa dối.

Bây giờ Đan Thụy mới thấm thía những gì Trọng Đan nói. Họ yêu nhau đã 10 năm, tình cảm đó đã mọc rễ trong tiềm thức rồi. Họ Đâu dễ gì bỏ nhau được.

Cô hận Khoa vô cùng. Nếu không bỏ Tú Vân được thì cưới cô làm chi. Anh quân tử nửa vời nên làm cô dở khóc dở cười. Cô không thể Vì một lần anh có lổi mà chia tay, nhưng sống với một người mà không dám tin tình cảm trọn vẹn của người đó thì làm sao thanh thản được.

Hoàng Thu Dung
Tiểu thuyết | Nhận xét(0) | Trích dẫn(0) | Đọc(3175)
Viết nhận xét
Hình vui
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
Mở HTML
Mở UBB
Mở hình vui
Ẩn giấu
Hãy nhớ
Tên gọi   Mật khẩu   Khách không cần mật khẩu
Địa chỉ web   Email   [Đăng ký]