Hơn 1 tuần tôi không vào trường. Tôi ở lì trong nhà chờ nổi xúc động dần lắng xuống.

Tôi làm xong sổ sách và viết 1 lá đơn nhờ dì Tư mang đến trường. Có lẽ Duy Phong hiểu ra.
Sự thay đổi của Đình văn cũng không làm tình hình khá hơn, mà chỉ gây bao chuyện bực bội khác., và tôi cứ phải cố gắng đóng kịch với bé Nga, cố gắng biểu hiện tình cảm mà tôi không hề muốn.
Hôm nay Mỹ Oanh lên thăm tôi.

Gặp lại nó, tôi mừng vô cùng, tôi không ngớt nhìn MỸ Oanh, nó ốm và có vẽ trầm tỉnh hơn nửa. Nhìn Mỹ Oanh, tôi có cảm tưởng càng ngày nó càng khép kín, để lắng những hiểu biết về cuộc đời vào tâm tư vốn đã sâu sắc của nó.
Mỹ Yến đã hoàn toàn khỏe mạnh, thân hình lại gọn và hình như đẹp hơn. Nó bắt đầu son phấn lộng lẫy, tôi không hiểu nhỏ trưng diện cho ai. Ơ hoàn cảnh như nó, có lẽ tôi sẽ đau khổ mòn mõi và cam phận nuôi con. Càng ngày tôi càng cảm thấy nó muốn níu kéo quyến rủ Đình Văn. Tôi cố không tin điều đó, nhưng những điều tôi nhìn thấy như càng khẳng định điều nghi ngờ của tôi.
Hai giờ dạy hôm nay thật nặng nề, lớp học ngoan ngoãn của tôi như rủ nhau nổi loạn, không hẳn là cả lớp, mà tập trung ở bàn cuối. Phan Duy ở bàn cúôi nói vọng lên những câu châm biếm khi tôi giảng, thậm chí cười nói oanh oang với Quốc Dũng ở tận đầu bên kia. Đến nổi tôi phải dừng lại vài lần để ổn định chúng nó, và cuối cùng phải bỏ dở phần cuối. Tôi nghiêm nghị nhìn xuống cuối lớp:

-Cô thấy nãy giờ em Duy và em Dũng nói chuyện hơi nhiều, nếu các em cảm thấy không muốn học thì cô không ép, nhưng cô yêu cầu 2 em yên lặng cho các bạn khác học.
Phân trang 108/154 Trang đầu Trang trước 103 104 105 106 107 108 109 110 111 112 Trang sau Trang cuối [ Kiểu hiển thị Trích dẫn | Liệt kê ]