Hôm nay là ngày đầu tiên tiếp xúc với lớp mình chủ nhiệm. Tôi đã nghe nhiều lời bàn về lớp 11 có tiếng “ chọc trời khuấy nước này”. Không hiểu sao trừơng lại phân tôi vào một lớp như vậy. Tôi ngán ngẫm cho khả năng của mình quá.
Sáng nay tôi gởi bé Quyên cho bà chủ nhà rồi vào trường. Thời gian này chỉ còn ôn thi. Bạn bè tôi học chúi mũi, chỉ còn tôi là lếch thếch lang thang với những chuyện ngoài sách vở. Tôi thấy lo thật sự, và cũng thanh thản hơn. một thời gian sống trong tâm trạng bi đát, tôi cần sách vở để quên.
Thế là tôi về trường thực tập đã hơn 1 tháng, tôi cũng không ngờ mình được về lại trường cũ. Ba năm xa trường, bây giờ trở về với 1 vị trí mới, tôi cứ phảng phất với ý nghĩ mình hãy còn là học trò, vẫn còn những buổi lên lớp, những lần bạn bè rủ nhau ngồi dưới gốc cây ăn quà. Đến nỗi đôi lúc tôi quên mất mình đã có gia đình. Và mỗi chiều thứ bảy Đình Văn xuống, tôi nhìn anh, lòng cứ bàng hoàng với ý nghĩ đó là chồng mình, và xa hơn nữa, tôi đã làm mẹ rồi. Thậ là kỳ lạ.
Bụng tôi bắt đầu nhú lên tròn tròn, tôi không hiểu vì sao nó mau to đến vậy , tôi nhớ cách đây không lâu , eo tôi còn thon thả gọn gàng , mỗi lần thay đồ tôi cứ cúi xuống nhìn nó , bàng hoàng nghĩ rằng trong đó có một đứa bé đang lớn dần , làm đàn bà sao có lắm chuyện phức tạp quá .
Tôi làm theo lời thầy bảo, chúng tôi im lặng ngồi như thế. Trong quán đã có nhiều người ngồi đụt mưa. Tôi không quan tâm đến họ, họ bước vào như những chiếc bóng lao xao tìm 1 chỗ ngồi. Tôi thả hồn ra ngoài trời, chìm đắm trong mơ mộng.
Phân trang 109/154 Trang đầu Trang trước 104 105 106 107 108 109 110 111 112 113 Trang sau Trang cuối [ Kiểu hiển thị Trích dẫn | Liệt kê ]