Bấm xem ảnh ở cửa sổ mới

Đan Thụy mở mắt trong cảm giác lơ mơ chập chờn. Cô thấy bác sĩ đến bên gường nói gì đó với cô. Cô không hiểu nhưng vẫn gật đầu. Một lát sau lại mơ màng thiếp đi.

Cô cứ trong tình trạng mê mê, tỉnh tỉnh mấy ngày như vậy. Đến gần một tuần sau mới nhận thức được xung quanh.
Bấm xem ảnh ở cửa sổ mới

Tú Vân đẩy cửa bước vào phòng giámđốc, ta xách chiếc giỏ Chất đầy đồ. Cô trút xuống bàn, mớ quần áo rơi đầy bàn, rơi cả xuống đất. Minh Khoa đi về phía cô :

- Em mua quần áo chi nhiều vậy ?
Bấm xem ảnh ở cửa sổ mới

Đan Thụy cảm thấy đầu cứ ù đi, choáng váng và ngầy ngật. Một trạng thái đau đớn khổ sở mà chưa bao giờ cô trải qua, va trên hết là nổi tuyệt vọng rời rã. Cô sợ thật sự cảm giác chỉ có một mình. Cô gượng đứng lên, vịn vào tường cho bớt choáng, rồi đi lần ra phòng khách bấm số điện Trọng Đan.
Bấm xem ảnh ở cửa sổ mới

Khoa tiển vị Khách ra sân rồi quay vào phòng giám đốc. Vừa ngồi xuống bàn anh đã nghe tiếng cửa bị Đẩy nhẹ. Rồi Tú Vân bước vào. Chiều nay cô ăn mặc thật lộng lẩy làm Khoa ngạc nhiên, anh mỉm cười nhìn cô :

- Hình như Vân đi dự Tiệc về hả ? Vui không ?
Bấm xem ảnh ở cửa sổ mới

Đan Thụy đẩy cửa bước vào nhà. Cô thoáng phân vân, rồi giữ vẻ thản nhiên bước vào phòng khách. Khoa đang ngồi ngửa phía salon. Nghe tiếng chân Đan Thụy, anh ngồi thẳng lưng, nhìn cô chăm chăm :

- Em đi dâu về vậy ?
Phân trang 126/154 Trang đầu Trang trước 121 122 123 124 125 126 127 128 129 130 Trang sau Trang cuối [ Kiểu hiển thị Trích dẫn | Liệt kê ]