Đan Thụy bước ra cửa. Cô mở to mắt nhìn khi thấy người khách không mời mà đến là Trọng Đan. Cô luống cuống đứng yên, không biết phải làm thế nào. Trọng Đan tự nhiên như ở nhà mình, anh chủ động ngồi xuống ghế, đồng thời kéo ghế cho cô :
Một tuần sau thì Khoa thôi không đến công ty nữa. Nhân viên cũng tự động gỉai tán. Khoa chán nản quá nên không quan tâm đến sự tan rã của nó ra sao nữa. Anh chỉ nhờ bạn bè giới thiệu chổ làm mới hợp với chuyên môn của mình.
Khoa bước vào phòng giám đốc, không thấy ông Vương đâu, chỉ có hai vị khách lạ mặt đang ngồi trong phòng, vẻ mặt lạnh như tiền. Thấy anh, ông khách mập mạp lên tiếng.
- Đi làm giờ này là hơi trể đó chú em. Công ty này làm ăn như vậy thảo nào …