Bấm xem ảnh ở cửa sổ mới

Phương Nghi rời cửa hàng sách, cô đi bộ dọc bên đường, thong thả nhìn thiên hạ tấp nập đi lại xung quanh . Cô có cảm tưởng sáng nay người ta đổ ra đường nhiều hơn . Cũng như cô không biết làm gì cho hết ngày chủ nhật, thế là cô cũng đi ra đường.

- Đi đâu vậy cô bé?
Bấm xem ảnh ở cửa sổ mới

Đêm qua khi đứng trên tàu, cô đã nghĩ mình mất tất cả . Bây giờ thuyền trưởng Nguyên đã đưa cô về với cuộc sống, đã gây cho cô một ấn tượng bình yên, mà cô thì đang tìm trốn vào một nơi yên ổn . Bất giác cô quay qua nhìn ông:

- Thuyền trưởng ơi, nếu mai mốt muốn gặp ông thì phải tìm ở đâu ?
Bấm xem ảnh ở cửa sổ mới

Ông Trung gằn giọng:

- Muốn ngủ thì cứ việc ngủ, đi cho khuất mắt tao, tao không muốn thấy mặt mày nữa.
Bấm xem ảnh ở cửa sổ mới

Một lát sau xe cấp cứu tới . Con đường vắng lặng như náo loạn bởi tiếng còi ghê rợn.

Bà Liên và Ngọc Thanh ngồi ở ngoài hành lang trước phòng cấp cứu . Vẻ mặt còn chưa hết nỗi hãi hùng . Cả hai thức suốt đêm chờ kết quả . Cuối cùng lúc ba giờ khuya, cô y tá báo cho Ngọc Thanh biết anh đã tỉnh . Rất may là những vết đâm không trúng tim.
Bấm xem ảnh ở cửa sổ mới

Phương Nghi gài cửa phòng. Cô đặt cặp xuống bàn, ngồi mặt gục xuống tay mình. Sự đau khổ quá lớn làm cô thấy lòng ngực mình quá nhỏ bé để có thể chịu đung, vai cô rung lên từng cơn vì những tiếng nấc. Cô bịt tai lại, cô không nghe tiếng gõ cửa và giọng nói lẻo nhẻo của Ngọc Tuyết:
Phân trang 131/154 Trang đầu Trang trước 126 127 128 129 130 131 132 133 134 135 Trang sau Trang cuối [ Kiểu hiển thị Trích dẫn | Liệt kê ]