Lan Anh và Mai Hương đứng bên hành lang của khách sạn, nhìn xuống đường. Mới hơn mười giờ mà đường phố đã vắng ngắt, tĩnh lặng như đã thật khuya. Mai Hương chép miệng:

- Ở đây buồn quá. Tao nhớ thành phố quá.
Lan Anh đứng yên bên phiến đá thật cao . Cô tần ngần nhìn Thiên Giang , nửa muốn đến ngồi bên anh, nửa ngại ngùng phân vân. Thiên Giang ngồi trên phiến đá gần đó, anh không thấy Lan Anh cứ đăm chiêu nhìn sóng biển, tay thờ ơ ngắt những cánh hoa thả trôi theo bọt nước.
Năm cô gái ngồi xuống nền gạch. Họ vừa ăn đậu phộng, vừa trầm ngâm suy nghĩ, đúng hơn là buồn. Ngày mai Ánh Hoa lên xe bông theo chồng. Nhưng không phải về một ngôi nhà trong thành phố, mà ở xa tít tận trời Tây.
Có tiếng chuông reo ngoài phòng khách, Lan Anh lau tay rồi đi ra ngoài. Cô nhấc ống nghe lên:

- A lô.

Bên kia đầu dây là một giọng nói xa lạ:

- Xin lỗi, cô là Lan Anh phải không?
Hòa Minh đẩy nhẹ cửa. Tiếng động làm Lan Anh quay lại, cô buông cây viết xuống:

- Chiều giờ chị đi đâu vậy? Ngủ dậy em thấy chị đi đâu mất tiêu.
Phân trang 142/154 Trang đầu Trang trước 137 138 139 140 141 142 143 144 145 146 Trang sau Trang cuối [ Kiểu hiển thị Trích dẫn | Liệt kê ]