Chỉ sau một tuần tiếp xúc với người hướng dẫn , Tử lan đã thấy khổ sở vì những buổi nói chuyện bất tận , trong đó cô chỉ có bổn phận làm thính giả . Ban đầu những buổi lên lớp , Vinh thường họp ở phòng giáo viên giúp kinh nghiệm . Dần dà, chàng hẹn lại buổi chiều , khi thì Lan phải đến nhà, khi thì chàng vào trường tìm cô . Những lúc như vậy , Vinh chỉ nói qua loa về bài giảng, còn lại toàn là nói chuyện trời mây... và chuyện tình cảm.
Chuyện hoa khôi cuả khoa văn bị bổ đi như trở thành một huyền thoại trong khu ký túc xá, Tử Lan cố nhắm mắt làm ngơ, cô bỏ ngoài tai những dư luận dèm pha, thương hại . Ngoài nỗi buồn đến lớp, cô rút về phòng lặng lẽ gậm nhấm cho hết những nỗi đớn đau thâm trầm.
Gần cuối năm thứ tư, Vũ Nguyên như bận rộn thêm về cuộc sống và những lo lắng toan tính cho lúc ra trường . Chàng rất ít giờ rảnh dành cho Tử Lan, họ gặp nhau thưa thớt hơn.
Khi cô tỉnh lại, trời đã khuya, xung quanh yên lặng . Tử Lan nhìn qua bên cạnh . Hồng Chi đang ngủ lơ mơ, nghe tiếng động, Chỉ mở choàng mắt :

Lan tỉnh rồi hả, đói không ?
Tối nay Tử Lan rủ Hài Trâm ra bãi cát, cả hai yên lặng nhìn bóng đêm phủ dày đặt trên sông . Hài Trâm nhịp nhịp ngón tay, hát khe khẽ một bài hát tình ca . Tử Lan tựa mặt vào nắm tay, Hài Trâm chợt quay lại :

- Ngồi ở đây Lan có nhớ anh Nguyên không ?
Phân trang 22/154 Trang đầu Trang trước 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 Trang sau Trang cuối [ Kiểu hiển thị Trích dẫn | Liệt kê ]