Không ai nói chuyện, chỉ nhìn buổi chiều đang xuống dần trên đồng lúa. Thục Phương nghĩ mình sẽ khó quên được ấn tượng này. Một buổi chiều mùa xuân nắng huy hoang rơi xuống vùng quê. Xung quanh là sự yên tịnh tuyệt đối. Nhìn cảnh mà thấy lòng nao nao. Cảm giác đó êm đềm chứ không bận rộn như khi phải chen chúc trên đường phố.
Buổi tối Thục Phương vào bệnh viện. Khia mọi phòng đã yên lặng ngũ. Cô định vào nằm một lát thì Vũ Duy đến. Thấy anh, Thục Phương rất ngạc nhiên. Trong một phút, cô cứ nghĩ mình đang ở bệnh viện cũ và Vũ duy xuống tìm ai đó. Nhưng nhớ ra đây là chổ mới, cô lại nghi ngờ anh đến tìm cô. Đúng là như vậy. Vì Vũ Duy đã đi thẳng đến bàn cô :
Những ngày cuối năm thật bận rộn . Trong khoa tiếp nhận bệnh nhân liên miên . Thục Phương hình như không rãnh tay và về nhà rất thất thường . Hình như Bích Trân cũng vậy . Lúc này cả 2 rất Ít gặp nhau . Còn đến lúc về thì mệt quá nên không còn muốn đi chơi nữa.
Thục Phương bỏ đi nhanh xuống cầu thang. Nhưng giửa đường cô nghĩ lại. Rồi quay lên, chán nản. Người ta bảo không nên giăng buồn ra khơi khi đang có sóng. Cô đang tức Thu Thanh, tức nẩu người. Nếu bây giờ qua đó, sợ không kềm được rồi lại có chuyện xảy ra. Lại đụng chạm đến Vũ Duy nữa.
Buổi tối, mọi nười quay quần trong phòng khách chờ ông Tùng. Tối nay cả nhà mở một buổi tiệc nhỏ đón nhân vật mới , sẽ là thành viên mới của gia đình. Ông Tùng đề nghị đưa con gái của một người bạn thân về ở trong gia đình vì cha mẹ cô ta đều đã chết. Không một ai trong nhà phản đối dù chưa biết mặc cô bé đó ra sao.
Phân trang 29/154 Trang đầu Trang trước 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 Trang sau Trang cuối [ Kiểu hiển thị Trích dẫn | Liệt kê ]