Trọng Hiếu rời khách sạn, anh kéo cao cổ áo cho bớt lạnh và đi theo con đường nhỏ xuống khu trung tâm thị trấn heo hút nửa phố xá, nửa cao nguyên này.
Câu chuyện của ông An kể dù đã cố phản bác, nhưng Hiếu vẫn không khỏi bàng hoàng, choáng váng nửa tin nửa ngờ. Có thật anh bị mẹ bỏ rơi không? Nếu ông An bịa đặt sao lại còn thách thức, mà tại sao bà Hoàng lại chẳng nói nửa lời về chuyện ấy … Những câu hỏi cứ vùn vụt lướt qua, quay cuồng trong đầu, khiến anh đang chạy xe trên đường mà chẳng biết gì đến chung quanh.
Nằm mãi cũng chán, Tường Vi mở cửa chậm rãi đi lên sân thượng . Hy vọng ở đây cô sẽ được yên ổn hơn.

Chọn một chỗ ngồi kín đáo, cô nhìn xuống dòng người bé tí đang xuôi ngược trên đường, nghĩ vẩn vơ mọi chuyện . Chưa bao giờ cô thấy mong ba mẹ về nhà hơn lúc này . Sống ở nhà cô Hoàng, cô thấy thật dễ chịu, không khí thoải mái như ở nhà mình, lại có phần tự do hơn, bởi thế cô muốn ba mẹ đi lâu lâu để cô được tận hưởng cảm giác tự do ấy . Nhưng sự có mặt của Hiếu đã làm cuộc sống yên bình của cô bị đảo lộn, anh tuy là một bác sĩ nhưng nóng tánh vô cùng, anh quyết đoán, nhạy bén, nhưng luôn làm cô thấy bất mãn . Ôi! Giá mà anh cũng dịu dàng như cô Hoàng thì tuyệt, cô chẳng phải chịu đựng tâm trạng nặng nề gì . Cầu cho những ngày nghỉ của anh qua mau mau.
Tường Vi cố thu mình lại, nhưng gió cứ lồng lộng từng cơn, khiến cô run lên vì lạnh . Màn đêm buông xuống khá lâu, nhưng cô vẫn cố nán lại lâu chừng nào hay chừng đó . Suốt ngày lang thang vô định, hết siêu thị đến cửa hàng khiến cô vừa mệt, vừa chán, nhưng về nhà thì... thà cô chịu lạnh còn hơn.
Tường Vi co chân ngồi bật dậy, nhìn đồng hồ . Còn sớm chán . Cô lại buông người xuống giường, nhắm mắt lại . Nhưng mãi vẫn không ngủ được , cô nhớ đến mọi người và nghĩ đủ thứ chuyện mà thời gian vẫn chậm chạp trôi đi.
Phân trang 33/154 Trang đầu Trang trước 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 Trang sau Trang cuối [ Kiểu hiển thị Trích dẫn | Liệt kê ]