Bấm xem ảnh ở cửa sổ mới

Phong và Xuân Uyên ngồi trên ban công nhìn xuống sân. Chiều xuống dần. Rồi bóng tối phủ xuống nhanh. Nhưng cả hai đều như không thấy điều đó. Từ lúc Xuân Uyên đến thăm tới giờ. Cả hai đều im lặng. Như không có gì để nói.
Bấm xem ảnh ở cửa sổ mới

Anh tìm một quán café ngồi chờ sáng. Tinh thần càng xuống thấp hơn cả đêm qua. Đó là cảm giác ray rứt có lỗi. Tội nghiệp Chi. Cô yêu anh một cách cao thượng, vô tư. Còn anh thì sao? Đáp lại tình yêu đó là hành động điên khùng làm hại cô. Thật là đê tiện quá mức.
Thuý Vi mệt mỏi đi vào nhà. Suốt buổi chiều, cô chờ Viễn đến đón vẫn không thấy anh đâu. Xuân Uyên thì gần như bỏ mặc không vô bệnh viện. Gia đình Phong cũng không có ai. Ngày hôm nay cô có cảm giác mình ở trong địa ngục. Phong đã chuyển xuống phòng điều trị. Cả ngày sống trong môi trường của những người bị thương. Cô muốn điên lên vì ghê sợ, ngột ngạt.
Sáng hôm sau cô gọi điện cho Viễn nhưng anh chưa đến hãng. Buổi trưa gọi lại thì anh đi đâu đó. Chi thôi không gọi nữa. Vả lại, có thể cô đã quá lo xa.Thực ra Viễn có gì với cô đâu mà phải sợ Khôi chứ.
Viễn nhảy lên bậc tam cấp đi thẳng vào văn phòng. Ngang qua phòng khách, anh hơi đứng lại, ngạc nhiên vì thấy người ta đứng ngồi lố nhố. Anh vào văn phòng, người trợ lý đi phía sau.
Phân trang 5/154 Trang đầu Trang trước 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 Trang sau Trang cuối [ Kiểu hiển thị Trích dẫn | Liệt kê ]