Mùa hè đến, Viễn Phương lại tung ra thị trường những kiểu áo tắm lạ mắt. Anh định tổ chức trình diễn các kiểu trang phục của mình ở nhiều nơi trong thành phố, đặc biệt là dành cho các kiểu áo tắm. Giáng Hương biết điều đó qua Phong Vũ, sáng nay vào công ty anh thông báo với cô 1 cách hài lòng. Anh rất thích nhìn cô trình diễn, mà cô thì chỉ nhận những quảng cáo thời trang cho công ty của anh, ngoài ra cô từ chối tất cả những hợp đồng nào khác. Phong Vũ rất hãnh diện về điều đó, nó là bằng chứng về tình cảm tuyệt đối của cô đối với anh, anh tin như vậy.
Giáng Hương ngồi trong ghế bành, chống càm nhìn mấy con thằn lằn bò trên tường, Phong Vũ ngồi ở chiếc ghế thấp, dưới chân cô, nãy giờ cả 2 người vẫn im lặng. Cô mới về thành phố lúc chiều, buổi tối lập tức anh đến nhà cô, Giáng Hương tiếp anh với một vẽ mệt mõi hơn là vui mừng như Phong Vũ mong đợi, dù vậy anh vẫn thấy bằng lòng, cuối cùng thì anh cũng gặp lại cô, đó mới là điều quan trọng. Những ngày không có Giáng Hương, Phong Vũ đến công ty với cãm giác trống rỗng. Giáng Hương không nhận thấy rằng càng ngày anh càng yêu cô trong tâm trạng quay quất bồn chồn, chính vì không hiểu được cô. Sau chuyến đi Hà Nội về, Giáng Hương có vẻ hơi lạ, cô cứ ngồi im như đắm chìm trong những ý nghĩ muộn phiền. Cuối cùng không chịu nỗi vẻ buồn của cô, Phong Vũ lên tiếng:
Giáng Hương bước ra sân khấu nhạ nhàng tha thướt trong trang phục dạ hội màu trắng. Đây là mốt mới, với chất liệu vải mềm nhẹ, mỏng manh như sương, cổ áo thật rộng, bờ vai thon thả của cô được che nửa kín nửa hở bởi hai chiếc nơ rộng bản bằng voan mỏng, tay áo cũng bằng voan được xếp dún bởi chiếc nơ ruy băng trắng. Giang Huong đặt tay lên ngực, cổ tay với 2 dây ruy băng dài làm cử chỉ cô thêm dễ thương. Ra đến trước sân khấu, cô khẽ xoay nghiêng người giới thiệu chiếc nơ khác cũng bằng voan, được cài một cách duyên dáng bên hông áo, cô đứng yên như thế, rồi quay người đi vào, một tay vẫn giữ trên ngực, tay kia nâng nhẹ tà áo. Bên cạnh các cô người mẫu trong trang phục dạ hội sặc sỡ, bộ trang phục của Giáng Hương không bị chìm nghỉm bởi màu trắng thanh nhã, mà còn làm cô nổi bật ở dáng vẻ thướt tha uyển chuyển. Với khuôn mặt khả ái và dáng điệu nhẹ nhàng, cô gợi cho người ta liên tưởng tới những tiểu thư và những vị phu nhân trong các dạ hội thời phong kiến phương tây. Phíc dưới sân khấu bỗng nổi lên một tràng pháo tay tán thưởng.
Giáng Hương đứng trước công ty may mặc thời gian. Cô cứ nhìn đồng hồ, đã hơn 20 phút, nãy giờ cô cứ đứng năn nnỉ cái ông gác cổng khó tính kia, nói 1 cách kiên nhẫn, còn ông ta thì dứt khoát không để cô vào, chưa có công ty nào kín cổng cao tường hơn ở đây. Nhưng Giáng Hương đâu có dễ bỏ cuộc.
Thùy Dương đẩy cửa vào phòng. Trong phòng vắng hoe. Im lặng. Lạ thật, chẳng lẽ đã đi hết rồi, nếu đi thì phải khoá cửa chứ.

Cô đang loay hoay tháo giày thì Diệp Hoa từ phòng tắm đi ra. Thấy Thùy Dương, cô nàng ngạc nhiên:
Phân trang 51/154 Trang đầu Trang trước 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 Trang sau Trang cuối [ Kiểu hiển thị Trích dẫn | Liệt kê ]