Thùy Dương đứng một mình trên bãi cát, đưa mắt nhìn xa ra chân trời. Mặt biển xanh ngăn ngắt, trong veo đến ngây ngất. Nước tràn lên vuốt ve bờ cát rồi lại lùi ra biển, Thùy Dương tháo giày để trên bờ, đi chân trần xuống nước. Cô đứng lặng lẽ một mình, vẻ mặt ủ dột của một người luôn buồn bã chứ không phải chỉ biết ngắm nhìn cái đẹp của buổi sớm.
Buổi sáng, ở công ty Hạnh Nguyên tiếng xầm xì vang lên không ngớt. Thông tin không biết từ đâu làm mọi người hoang mang.

Chiếc xe từ đâu làm mọi người hoang mang.
Chiếc Mercedes dừng trứơc khu thương mại. Phương Lam quay sang ông Phương, căn dặn cẩn thận:

– Lát nữa con sẽ đứng ngay góc cửa chờ ba. nếu con ra trễ thì ba chờ con ở đó, chổ có đèn hồng ấy, ba nhớ chưa?
Hương Phi thấy tuyệt vọng quá, mắt cô chớp chớp như muốn khóc:

- Anh nói thế vì muốn trả thù tôi phải không? Trả thù vì những gì tôi đã gây ra cho anh.
Hương Phi nói một cách hồi hộp:

- Anh có khỏe không?
Phân trang 52/154 Trang đầu Trang trước 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 Trang sau Trang cuối [ Kiểu hiển thị Trích dẫn | Liệt kê ]