Những ngày hoang vắng - Chương 15 (chương cuối)
[ 02/08/2011 14:02 | by Hoàng Thu Dung ]
-Nếu mày còn quan tâm thì hảy tự tìm hiểu, tao cảm thấy những gì cần làm tao đã làm xong rồi, còn lại là tự mày quyết định.
Anh đứng lên ra về . Giang Thoại ngồi phịch xuống ghế như người mất hồn . Anh đưa hai tay ôm lấy đầu, những ngón tay vò trong tóc một cách bứt rứt . Tất cả những gì chợt hiểu ra làm anh bị chấn động dữ dội . Vui sướng cuồng lẫn, tức giận và cả hối hận... những ý nghỉ xấu xa khiến anh bàng hoàng, choáng váng
Anh đứng lên ra về . Giang Thoại ngồi phịch xuống ghế như người mất hồn . Anh đưa hai tay ôm lấy đầu, những ngón tay vò trong tóc một cách bứt rứt . Tất cả những gì chợt hiểu ra làm anh bị chấn động dữ dội . Vui sướng cuồng lẫn, tức giận và cả hối hận... những ý nghỉ xấu xa khiến anh bàng hoàng, choáng váng
Những ngày hoang vắng - Chương 14
[ 02/08/2011 14:01 | by Hoàng Thu Dung ]
Giang Thoại chưa kịp trả Lời thì ông Trí đã đi vào. Ông xua tay vui vẻ. Nhưng lại đi vòng qua lấy chiếc cập trên bàn
-Ôi , thật là tiếc, tôi lại có cuộc hẹn gấp, từ chối mãi mà không được, mà lại mời cậu đến đây nữa chứ. Xin phép để Có ngày tôi tiếp cậu vậy, xin lỗi nhiều lắm ,thật...
-Ôi , thật là tiếc, tôi lại có cuộc hẹn gấp, từ chối mãi mà không được, mà lại mời cậu đến đây nữa chứ. Xin phép để Có ngày tôi tiếp cậu vậy, xin lỗi nhiều lắm ,thật...
Những ngày hoang vắng - Chương 13
[ 02/08/2011 14:01 | by Hoàng Thu Dung ]
Giang Thoại kéo ghế ngồi xuống đối diện. Việc đầu tiên anh làm một cách vô thức là quan sát cộ Cái nhìn cuả một người muốn biết sự thay đổi cuả một người mà mình quan tâm . Bất kể yêu hay ghét. Cuối cùng anh lên tiếng
Những ngày hoang vắng - Chương 12
[ 02/08/2011 14:00 | by Hoàng Thu Dung ]
Bây giờ cô nhớ lại hình ảnh đó một cách dửng dưng. Không động lòng, cũng không thù ghét. Có điều bảo vị tha thì hoàn toàn không
Cô quay lại nhìn Quang Thuận, mỉm cười
Cô quay lại nhìn Quang Thuận, mỉm cười
Những ngày hoang vắng - Chương 11
[ 02/08/2011 13:59 | by Hoàng Thu Dung ]
Giang Thoại về đến nhà vào buổi trưa. Bấm chuông khá lâu bà Diệu mới ra mở cửa cho anh. Vẻ mặt còn buồn ngủ, bà ngáp dài
-Sao con về trưa vậy?
-Sao con về trưa vậy?