Hiệu Nghiêm chợt ngẩng đầu lên , Cái nhìn của anh ta làm Thúy Văn bất giác rụt tay lại. Bản năng làm cô ngồi nhích ra. Đôi mắt anh ta đỏ ngầu thật dữ dội, anh ta nhìn như muốn nuốt cô:

- Cô có biết cô là tai họa của đời tôi không ? Cô chết ngay đi.
Hôm sau vào công ty, Hữu Tri không cách nào tập trung làm việc được. Khi ra ngoài giải quyết công việc, anh thấy nhẹ nhàng và dễ chịu một chút, nhưng khi trở về công ty anh không sao cưỡng lại ý muốn nhìn thấy Thúy Văn. Hiệu Nghiêm đã vô tình khơi gợi những tình cảm thầm kính trong anh. Bây giơ không kthể không nghĩ đến nó.
Hiệu Nghiêm dựng xe trước sân, bước vào nhà. Phòng khách không có ai ngoài chú chó nằm trước ngạch cửa. Thậm chí nó chỉ ngóc đầu lên ve vẩy đuôi khi thấy anh. Nó đã quá quen thuộc với Hiệu Nghiêm, đến nỗi nếu nói được, nó sẻ hỏi tại sao lâu nay anh không đến.
Thúy Văn quay lại nhưng vẫn đứng:

- Anh muốn nói chuyện gì ?
Sáng hôm sau cô đến công ty rất đúng giờ. Nhưng Hiệu Nghiêm còn sớm hơn. Hình như anh ta làm việc từ lúc bảy giờ hay sớm hơn thế nữa. Thúy Văn không biết. , Khi Thúy Văn đến thì thấy anh ta ngồi sau bàn việc cặm cụi viết cái gì đó.
Phân trang 67/154 Trang đầu Trang trước 62 63 64 65 66 67 68 69 70 71 Trang sau Trang cuối [ Kiểu hiển thị Trích dẫn | Liệt kê ]