Bây giờ thì thần kinh không đứt, nhưng tim không đau. Cô nghìn lần hối hận vì đã để mình đi quá xa. Lẽ ra cô đã không nên quay lại đây. Mải suy nghĩ miên man, Uyển Thư không hay dì Năm đang nói gì. Cô cũng không để ý cả việc mình đi lên mà không nói gì với dì Năm. Uyển Thư trở lên phòng làm việc. Cô làm việc mà đầu óc cứ để đâu đâu. Đã mấy lần cô định gọi cho Yoshihiro, nhưng rồi lại thôi. Tự ái không cho phép cô quan tâm kiểu đó. Hết giờ làm việc, cô vẫn không thấy anh. Cô đành dọn dẹp ra về. Vừa về đến nhà, Uyển Thư chợt nghe tín hiệu máy. Cô vội vã dựng xe, lấy máy ra nghe.
Yoshihiro và Uyển Thư đứng trên boong tàu. Cả hai tì tay lên lan can, ngắm dãy đèn phía trên bờ. Chiều nay hết giờ làm, Yoshihiro đã rủ Uyển Thư đến đây ăn tối. Cả anh và cô rất thích đi chơi trên sông thế này, thường là tối thứ bảy mỗi tuần. Dần dần cả hai coi như thói quen Uyển Thư khép hai vạt áo che bớt gió.
Anh bật cười thành tiếng:

− Mà Hồng Nga có cố gắng mấy đi nữa, coi ra cũng không đạt được gì đâu.
Chợt có tín hiệu máy, Uyển Thư dừng xe bên lề, lấy máy ra. Nhìn thấy số của Yoshihiro trên màn hình, tự nhiên cô thấy tim đập mạnh. Giọng cô trở nên căng thẳng :
Uyển Thư đứng ngay dậy, đến lấy chiếc giỏ trên bàn, khoác lên vai. Yoshihiro gằn giọng :

− Cô đi đâu vậy ?
Phân trang 75/154 Trang đầu Trang trước 70 71 72 73 74 75 76 77 78 79 Trang sau Trang cuối [ Kiểu hiển thị Trích dẫn | Liệt kê ]