Tiếng hét chói tai của Kháh Ngọc làm cô giật mình quay lại. Cô nàng đang vỗ tay cổ vũ một tay đua phóng vụt qua, có lẻ là bạn của cô ta. Cô ta khoái chí tới nổi ôm lấy Hoàng Quân mà nhảy cẩng lên. Anh cũng vỗ vai cô đáp lại. Minh Trang thấy cảnh đó chướng vô cùng. Mặt cô xụ xuống như chim ục, vậy mà anh chàng Quốc Minh vẫn tỉnh bơ. Cái tên ấy không biết tức là gì hay sao ấy.
Hôm sau cô đến nhà Hoàng Quân với gương mặt đằm đằm dằn dỗi. Khi cô đến thì Hoàng Quân đang ngồi trước máy tính. Anh làm ngơ như không thấy cô đến. Mọi ngày thì nghe tiếng mở cửa là anh nhìn ra rồi cười chào. Hôm nay vẻ phớt lờ đó làm Minh Trang thấy ghét. Thế là cô không thèm chào lại. Mà im ỉm lo dọn dẹp như mọi ngày.
“Cô ta nói chuyện như người lớn vậy, nhưng không biết cô ta có hiểu hết mình nói gì không” - Hoàng Quân nghĩ thầm và nhìn nhìn cô bé. Vẻ mặt cô ta làm anh biết cô ta chẳng hiểu gì nhiều, tự nhiên anh cười một mình. Và nghiêng nghiêng đầu như suy nghĩ:

-Thì đây cũng là chuyện làm tôi quan tâm đó thôi.
Nhóm bốn người lửng thửng bước vào café Mi Mi. Mấy chục cặp mắt trong quán quay lại nhìn nhìn. Bốn chàng chơi nổi với bốn chiếc áo cùng màu, sơ mi đen in hình gương mặt của chính mình trên áo. Một kiểu chơi có một không hai, hơi ngông một chút, nhưng cũng không biết được mức độ quậy đến cở nào. Mặt mũi ai cũng khôi ngô, đi đứng cũng không đến nổi ngông nghênh. Nhưng ai cũng có vẻ thích nổi đình nổi đám ở ngoài đường. Bảo sao mọi người đừng ngắm nghía.
Thái Hân ngồi trước mặt chú Tính, từ nãy giờ cô cứ im lặng suy nghĩ. Cô đã suy nghĩ phân vân suốt cả tuần nay. vậy mà đến giờ vẫn nghĩ chưa xong. Từ đó giờ có bao giờ nói chuyện với chú Tính mà phải khó khăn thế này đâu.
Phân trang 80/154 Trang đầu Trang trước 75 76 77 78 79 80 81 82 83 84 Trang sau Trang cuối [ Kiểu hiển thị Trích dẫn | Liệt kê ]