Thanh Phương hối hả chạy xuống sân. Cô dắt xe ra cổng rồi phóng như bay trên đường. Sáng nay cô dậy muộn đến hơn nửa giờ, không kịp ăn sáng, cô quýnh quáng đi làm ngay. Thật ra công việc cũng không cần phải đi sớm.
Nguyệt Hương rụt rè đi theo cô thư ký lên tầng trên. Cô ta đưa cô đến căn phòng ở cuối dãy hành lang, nói lịch sự:

– Mời chị vào.
Thái Quyền đưa Minh Nguyên lên phòng giám đốc. Anh hơi bối rối vì giờ này mà ông Thịnh vẫn chưa tới. Sáng nay Minh Nguyên bất ngờ tới công ty mà không báo trước, giám đốc lại đi vắng. Một mình anh tiếp vị khách hàng tầm cỡ như vị khách này, Anh thấy hơi thiếu tự tin.
Thanh Phương đứng lóng ngóng trong sân chờ Nguyệt Hương gởi xe. Cô nhìn vào cửa. Chẳng thấy gì ngoài chiếc bàn dài trống trơn. Căn phòng tương đối sạch sẽ nhưng không đẹp và rộng như phòng làm việc của ba cô ngày xưa.

Nguyệt Hương đã nói với cô là làm việc trong một công ty. Công ty mà là thế này đây sao?
Thanh Phương ngồi một mình trước ngôi mộ hãy còn màu vôi mới. Khuôn mặt đẹp tuyệt vời đầm đìa nước mắt. Cô chống cằm, quay lại nhìn bức hình trước mộ. Đó là ảnh chụp khi ba và cô đi du lịch ở Pháp. Ba chết bất ngờ quá nên cô không tìm được ảnh nào khác, phải nhờ máy tính xử lý. Đó là bức ảnh chụp trung thực gương mặt ba nhất, và cô chỉ muốn giữ lại hình ảnh như vậy về ba. Còn sau này khi ba thất bại, hình ảnh về một người tiều tuỵ thất chí làm cô đau lòng không muốn nhớ tới nữa.
Phân trang 86/154 Trang đầu Trang trước 81 82 83 84 85 86 87 88 89 90 Trang sau Trang cuối [ Kiểu hiển thị Trích dẫn | Liệt kê ]