Thanh Phương cầm chậu Bạch Kim Anh ra sân. Cô đến phía bờ tường đứng lóng ngóng tìm chỗ có nắng treo chậu hoa. Hôm nay nắng rất nhẹ. Gần tám giờ mà mặt trời như vẫn còn lấp ló trong mây. Mọi ngày cô chỉ việc đặt chiếc chậu lên trên giàn phong lan là đủ có ánh sáng tràn trề. Nhưng hôm nay phía góc đó trời cứ mát mát. Không biết bỏ một ngày thì hoa có bị ảnh hưởng gì không. Cô không yên tâm được.
Minh Thư đỡ lấy bìa hồ sơ trên tay ông Trường, cô định đi ra thì ông gọi lại :

- Còn photo bức thư gởi bằng hãng Newbon thành hai bản, một bản gởi đi hôm nay, bản kia lưu vào hồ sơ.

- Dạ.
Minh Thư ngồi bó gối bên bờ mương, nhìn xuống dòng nước đục có rải rác mấy chiếc lá rơi. Đã một tuần cô về nhà ngoại một mình. Trưa này cô cũng ra đấy ngắm dòng nước chảy lặng lờ, cảm nhận sự yên vắng của đồng quê. Nỗi buồn cô mang từ thành phố như cũng không còn cồn cào nữa, chỉ chìm vào sâu lắng, miên man.
Tố Trân xuất hiện ở cửa, nhẹ nhàng, đột ngột đến nỗi Minh Thư giật thót người khi thấy cô. Cử chỉ của Minh thư làm cô cười khẩy, rồi ngồi xuống ghế một cách ngang nhiên :

- Hình như chị khó chịu khi tôi đến đây lắm.
Minh Thư khoanh tay trước ngực, quay mặt ra cửa ngấm cảnh vật bên đường . Đây là lần thứ nhất cô đi công tác ở niềm tây. Mới ba giờ khuya Thiên Bảo đã đến nhà đón cô. Minh Thư đã chuẩn bị sẳn . Nhưng vẫn không khỏi lúng túng khi anh đến sớm như vậy . Và thay vì đi ngay ra khỏi thành phố, anh lại lái xe một vòng qua các ngã đường . Bảo là để cô xem cho biết cách sinh hoạt của dân thành phố về đêm.
Phân trang 87/154 Trang đầu Trang trước 82 83 84 85 86 87 88 89 90 91 Trang sau Trang cuối [ Kiểu hiển thị Trích dẫn | Liệt kê ]