Tố Trân đẩy cửa bước vào phòng, trên tay là hai ly Champagne đầy sóng sánh. Cô đến trước mặt Thái Quang, đặt hai chiếc ly xuống bàn đầy vẻ trịnh trọng. Thái Quang buông tờ báo xuống nhìn cô như ngạc nhiên. Cử chỉ của anh làm Tố Trân cười nhếch môi :

- Em có thể ngồi đây với anh không ? Có phá vỡ thế giới yên tĩnh của anh không ?
Thiên Bảo bước vào quán café mờ tối, đưa mắt tìm kiếm. Anh nhìn thấy Tố Trân ngồi ở bàn khuất sau chậu kiểng lớn, cô hơi đứng dậy và ra hiệu gọi anh. Thiên Bảo đi nhanh về phía cô. Anh kéo ghế ngồi đối diện, nhìn cô chăm chú :

- Em có chuyện gì vậy ?
Bà Mỹ Hương thức trắng đêm bên giường Minh Thư. Đây là ngày thứ hai cô mê sảng liên tục. Trong cơn mê, cô khóc và chỉ nhắc đến Thái Quang. Chưa khi nào, Minh Thư bệnh nặng như vậy. Nếu không có những cơn mê sảng thì bà sẽ không hiểu được Minh Thư đã đau khổ đến đâu. Từ lúc nhận thiệp cưới của Tố Trân, cô buồn một cách lặng lẽ, không có một giọt nước mắt trước mặt bà. Cho nên sự sụp đổ của cô làm bà bàng hoàng. Làm sao không bàng hoàng khi Minh Thư chịu đựng nghịch cảnh một cách bình lặng như vậy.
-  Cho xem chiếc đồng hồ này đi cô.

-  Dạ, anh chờ cho một chút.

Vừa nói Minh Thư vừa cúi xuống lấy chiếc đồng hồ trong tủ kính đặt lên bàn. Cô ngước lên mỉm cười với khách. Mắt cô chợt mở lớn, nụ cười khép lại khi nhận ra vị khách là Thiên Bảo. Anh ta cũng có vẻ ngạc nhiên khi thấy cô.
Thái Quang choàng tay qua người Minh Thư, cả hai đi lên lầu một của nhà hàng Bình Dương. Tối nay là sinh nhật của bạn anh, một nhân vật có tiếng và thường là đề tài trong những câu chuyện của bạn bè. Anh ta giao thiệp rất rộng, nên mặc dù không thân lắm, Thái Quang vẫn là khách mời của anh ta. Dĩ nhiên là anh ta rất tâm lý, rất hào phóng khi ghi trong thiệp kèm cả nhân vật phụ, và Thái Quang chọn Minh Thư là nhân vật phụ của mình. Từ đó tới giờ anh luôn kéo cô tham gia mọi cuộc vui của anh. Lần này cũng không ngoại lệ.
Phân trang 89/154 Trang đầu Trang trước 84 85 86 87 88 89 90 91 92 93 Trang sau Trang cuối [ Kiểu hiển thị Trích dẫn | Liệt kê ]