Bấm xem ảnh ở cửa sổ mới

Đình Văn ngồi đối diện với tôi, anh có vẽ thư thái, nhẹ nhàng như vừa thoát được 1 chuổi ngày dài nặng nề, đen tối. Tôi hiểu anh sẽ nói với tôi điều gì rồi. Đình Văn thấy cái nhìn dò hỏi của tôi, anh cười:

-Em hiểu anh muốn nói gì rồi phải không?
Bấm xem ảnh ở cửa sổ mới

Về đến nhà đã hơn 1 giờ, bé Quyên đã đi học. Tôi nghiệp con tôi, nghĩ đến cảnh nó

Phải đi học 1 mình tôi thấy nao nao. Trưa nay ở lại họ tổ, lòng tôi nóng như lửa đốt, hết người này đến người kia nói, buổi họp kéo dài thì sự bực mình càng tăng. Tôi không hiểu tại sao ai cũng thích nói, giảng bài trên lớp cũng đủ mệt lắm rồi.
Bấm xem ảnh ở cửa sổ mới

Cửa phòng chợt mở ra, Đình Văn đi vào. Anh đứng yên nhìn tôi, tôi yên lặng nhìn lại. Lòng hơi xót xa khi thấy anh có vẽ ốm đi nhiều, mặt đầy khắc khổ… Chỉ 1 chút thôi, tôi đã muốn chạy tới và ngã vào người anh, muốn dụi mặt vào ngực anh để tìm lại mùi hương thân thiết đã bao ngày… Nhưng tôi vẫn thấy mình đứng yên đó, và có cảm tưởng giữa chúng tôi bây giờ đang có 1 hố sâu ngăn cách. Rồi tôi lên tiếng:

-Hình như lúc chiều anh về nhà rồi mà.
Bấm xem ảnh ở cửa sổ mới

Thỉnh thoảng thầy Nam đến thăm tôi và chơi với bé Quyên, bao giờ đến thầy cũng mang 1 thứ gì đó thuộc về tiện nghi trong nhà. Lúc đầu tôi thấy vui vui, nhưng càng ngày tôi càng thấy bên cạnh niềm vui là 1 niềm lo sợ mơ hồ.
Hơn 1 tuần tôi không vào trường. Tôi ở lì trong nhà chờ nổi xúc động dần lắng xuống.

Tôi làm xong sổ sách và viết 1 lá đơn nhờ dì Tư mang đến trường. Có lẽ Duy Phong hiểu ra.
Phân trang 1/6 Trang đầu 1 2 3 4 5 6 Trang sau Trang cuối [ Kiểu hiển thị Trích dẫn | Liệt kê ]