Chúng tôi ngồi bên nhau trong vườn, buổi chiều trời bắt đầu nhạt nắng, vài tia nắng mỏng manh còn rớt lại trên lá, lung linh.

Tôi đăm chiêu nhìn đám lá rụng đầy lối đi, mùa thu nhuộm vàng cả không gian, và ánh hoàng hôn cũng vương chút sầu muộn . Bên cạnh tôi Vũ Phương cũng lơ đãng nhìn lối đi ngập đầy lá .

Buổi chiều thật êm đềm , nên thơ , lãng đãng như những bài thơ chưa kịp viết .
Ôi , không biết có phải Vũ Phương đấy không . Không biết hắn moi ở đâu ra một cử chỉ quá chừng tình tứ và một câu nói hết sức dễ thương như chính điều hắn nói ra . Tôi đứng yên , cả người lao đao không biết lần này Vũ Phương lại giở trò gì đây . Và cái trò này thì chắc chắn tôi chả dám kể với mẹ rồi .
Tôi ngồi đối diện với ông giám đốc tương lai của mình , ông đang cúi xuống xấp hồ sơ của tôi , đọc tỉ mỉ.

Nhỏ Nguyệt có bảo với tôi rằng ông giám đốc này rất có tài , nghiêm khắc nhưng đối xử rất tình lý ........ Nghĩa là tôi sẽ làm việc với một vị giám đốc không có gì đáng phiền hà cả .
Mai Trân rời khỏi vũ trường, cô đã đến đây một mình và ngồi từ chiều đến tận khuya. Cô chán đời tới mức không thể ngồi nhà một mình mà đi đến chỗ đông người thì lại càng cảm thấy cô đơn hơn. Trong đầu cô lúc nào cũng lung linh khuôn mặt của Phong, của Tính, của Thuận và của cả Hạ An. Nghĩ tới những người đó cô vừa cảm thấy căm ghét, vừa thấy ghen ghét. Cô luôn coi mình là người tuyệt đỉnh, vì vậy cảm giác bị bỏ rơi và thua kém người khác làm cô thấy khó chịu đến điên cuồng.
Hạ An vừa nghỉ việc một ngày, thì hôm sau Thuận lập tức đến nhà cô. Lúc đó là buổi chiều, có lẽ anh ta từ công ty ghé. Thái độ anh ta không có gì đặc biệt. Không có vẻ thắc mắc hay sốt ruột về hành động của cô. Nhưng không thân mật như lúc trước. Khi Hạ An mang nước ra mời, anh ta chỉ nhìn thoáng qua ly nước.
Phân trang 2/3 Trang đầu Trang trước 1 2 3 Trang sau Trang cuối [ Kiểu hiển thị Trích dẫn | Liệt kê ]