Thái Quyền nhìn Thanh Phương rất lâu, cố tìm hiểu cô nghĩ gì qua vẻ mặt im lìm. Nhưng trong bóng tối, anh không nhìn thấy sự biểu hiện nào trên nét mặt cô.

Hai người đã ngồi trong quán rất lâu, nhưng chỉ toàn nói chuyện lan man.
Tiếng gõ cửa làm Minh Nguyên hơi bị mất tập trung. Anh quay ra nhìn, định lên tiếng. Nhưng rồi anh im lặng xoay hẳn người qua nhìn vì Hoàng Ngọc đã xuất hiện trước cánh cửa. Cô làm Minh Nguyên thêm lần nữa ngạc nhiên về cô, đó là phong cách rụt rè lẫn cách ăn mặc hết sức nhu mì. Thật không giống Hoàng Ngọc chút nào, cứ như là ai khác mà anh chưa quen.
Thái Quyền tắt máy. Anh xếp lại những giấy tờ cho vào bìa sơ mi, dọn dẹp trên bàn. Vừa lúc đó cửa phòng chợt mở, Minh Nguyên bước vào. Thấy Minh Nguyên xuống, các nhân viên trong phòng quay lại chào. Minh Nguyên chỉ gật đầu đáp lại chung chung. Anh đi thẳng đến bàn Thái Quyền, cười thân mật:

– Anh về bây giờ chưa?
Thanh Phương ngồi một mình dưới gốc cây trứng cá. Mặt sân ngập đầu lá lẫn với những trái trứng cá bị rụng. Mỗi buổi sáng, cả khoảng sân lại như đầy lên hơn vì những lá lớp lá rơi xuống. Dì Mười đã mấy lần đòi quét dọn nhưng Thanh Phương không cho. Cô thích nhìn lá rơi như vậy, nó có vẻ gì đó như một sự hoang tàn. Dù buồn nhưng vẫn có ấn tượng hơn là mặt sân vàng một màu gạch vô cảm.
Thái Quyền chạy chậm chậm tìm nhà. Anh chẳng khó khăn gì khi tìm được số nhà Nguyệt Hương chỉ. Anh dựng xe trước cổng, bước đến bấm chuông, rồi trở lại xe ngồi đợi.
Phân trang 2/7 Trang đầu Trang trước 1 2 3 4 5 6 7 Trang sau Trang cuối [ Kiểu hiển thị Trích dẫn | Liệt kê ]