Còn một ngày nữa là chúng tôi giận nhau đúng một tuần, chưa bao giờ chúng tôi giận nhau lâu như vậy. Tôi chờ Trường Duy năn nỉ, nhưng rõ ràng là anh không có ý định đó. Không dàn hòa thì thôi, tôi cũng cóc cần.
Khi tôi về nhà thì trời bắt đầu tối. Phúc Thanh và Trường Duy đang ngồi trong phòng khách. Thấy tôi về, tự nhiên Phúc Thanh đứng dậy, dáng điệu có cái gì đó không tự nhiên, hắn nói với Trường Duy:
Những ngày tiếp theo tôi trở về với cuộc sống bình lặng, nhưng không còn chán chường nữa. Chẳng có việc gì làm, tôi đem hết thời gian rảnh rỗi vào việc chăm sóc Trường Duy. Tôi muốn đền bù cho anh những nỗi buồn mà tôi đã gây ra, dù chả biết mình đã làm gì cho anh buồn, nhưng Trường Duy đã bảo buồn tôi, thì là tôi có làm điều gì đó tệ hại lắm.
Mấy ngày nay tôi đi suốt ngày tới tận khuya mới về, hầu như thời gian của tôi là ở phim trường. Thật ra thì vẫn có thời gian để nghỉ ngơi, nhưng tôi không hiểu mình loay hoay gì mà chẳng có được mấy phút rảnh rỗi. Nhiều thứ làm tôi choáng váng quá, đến nỗi không nhớ mình đã làm gì.
Trưa nay bất ngờ Vĩnh Tuyên đến thăm tôi, đi kèm là một người đàn ông rất lạ. Thoạt nhìn dáng dấp tôi nghĩ ông ta thuộc dân nghệ sĩ hết mình và tôi lập tức thấy có thể "kết" ông ấy vào thành phần bè bạn. Tôi cười thoải mái:
Phân trang 5/7 Trang đầu Trang trước 1 2 3 4 5 6 7 Trang sau Trang cuối [ Kiểu hiển thị Trích dẫn | Liệt kê ]