Thiếu Giang và Tuyết Vân rời trại giam, đi bộ dọc theo vỉa hè . Anh thọc tay vào trong túi quần, điệubộ dửng dưng . Nhưng Tuyết Vân thì háo hức nhìn đường phố . Mấy năm dài bị cách ly trong tù, bây giờ được trở về cuộc sống, cô có cảm tưởng mình vừa được tái sinh . Và cô vừa bỡ ngỡ, vừa thấy sung sướng như chim được sỗ lồng.
Thiên Hương bước vào phòng của ông Qúy . Ông ta đang ngồi phía sau bàn,đọc cái gì đó . Nghe tiếng mở cửa,ông ngẩng lên rồi mỉm cười :

-Thiên Hương đến đây . Có việc cho Hương rồi đó . Lần này phải đi xuống tỉnh,xa đấy.
Thiên Hương trả tiền cây thuốc xong, cô rời chợ đi về phía chỗ gởi xe . Chợt một tiếng gọi quen thuộc làm cô đứng lại nhìn . Bà Hồng đang đi về phía cô . Nhìn chiếc giỏ lỉnh kỉnh nhiều thứ,bà hơi cười :

-Lâu rồi,dì không gặp con . Đi chợ cho ai mà nhiều vậy con ?
Thiên Hương ngồi khép nép trên chiếc ghế nhỏ đặt cạnh bàn trang điểm rộng rãi . Phía bên giường, mẹ Thiếu Giang đang nằm dài cho một cô gái xoa bóp . Thỉnh thoảng bà lại mở mắt nói chuyện với cô vài câu rồi lại lim dim như tận hưởng cảm giác khoan khoái dễ chịu.
Ngày tháng qua đi ,gần như nhanh chóng đối với Thiên Hương . Vừa là bình yên vừa là thay đổi . Cô đã vào đại học một cách dễ dan`g và càng ngày càng dấn sâu vào mối tình mà cô nghĩ là rất thú vị đối với Thiếu Giang . Có điều cô không sao thân được với những người trong gia đình anh dù tuần nào cô và dì Hân cũng qua đó ăn tối theo ý muốn của mẹ anh.
Phân trang 17/18 Trang đầu Trang trước 12 13 14 15 16 17 18 Trang sau Trang cuối [ Kiểu hiển thị Trích dẫn | Liệt kê ]