Thanh Phương đứng lóng ngóng trong sân chờ Nguyệt Hương gởi xe. Cô nhìn vào cửa. Chẳng thấy gì ngoài chiếc bàn dài trống trơn. Căn phòng tương đối sạch sẽ nhưng không đẹp và rộng như phòng làm việc của ba cô ngày xưa.

Nguyệt Hương đã nói với cô là làm việc trong một công ty. Công ty mà là thế này đây sao?

Thanh Phương nhớ ngày trước, mỗi khi đến tìm ba, cô phải đi qua một gian phòng rất rộng, máy móc rất nhiều và rất nhiều căn phòng đóng kín cửa, ở đó không khí luôn ồn ào, người ta đi lại tấp nập ... Nói chung là công ty của ba rất quy mô. Còn ở chỗ này thì lặng lẽ quá. Người ta làm gì ở một nơi yên tĩnh thế này nhỉ? Nguyệt Hương có “vẽ” cô không?

Thanh Phương quay lại nhìn Nguyệt Hương. Cô nàng cũng đang đi tới, miệng cười tủm tỉm:

– Sao tiểu thư? Nhìn dáng điệu tiểu thư giống người ngoài trái đất tới quá, làm gì mà ngó dữ vậy?

Thanh Phương liếm môi:

– Mình làm việc ở chỗ này đây hả?

– Ừ.

– Đây là công ty à?

Nguyệt Hương cười xoà:

– Thì cứ gọi như vậy đi, mai mốt sẽ phát triển thêm, bây giờ thì chỉ là vậy thôi, từ từ rồi biết.

Cô chợt hiểu ra, rồi cười phá lên:

– Đừng có tưởng công ty nào cũng lớn như của gia đình Phương, mấy chỗ đó Phương chưa đủ sức đâu. Làm cái này là hợp với Phương nhất đó, đừng chê.

Mình không có chê, nhưng mình thấy ... sao không có ai hết, vậy rồi làm gì?

– Lát nữa tụi nó vô đông lắm, không có chỗ ngồi luôn ấy chứ. Mình cố ý đi sớm để giới thiệu Phương với sếp đó.

– Sếp là giám đốc ấy hả?

Nguyệt Hương phì cười:

– Giám đốc nỗi gì, chỉ là một người ... một người quản lý có công việc nhàn hơn mình thôi, cũng đi làm như mình, đại khái là vậy đó. Trình độ như mình không vào mấy công ty lớn nổi đâu. Đâu phải ai cũng xin được chỗ này, cứ làm đi rồi biết.

Cô kéo tay Thanh Phương vào trong, đặt giỏ xuống một góc bàn:

– Ngồi đây đi! Chỗ này là của mình đó. Đáng lẽ Phương phải ngồi dưới đất, nhưng mình đã nói trước nên sếp ưu ái hơn, ngồi dưới đất mỏi chân lắm.

Thanh Phương mở to mắt:

– Chỉ đóng gói thôi mà cũng phân biệt theo trình độ nữa à?

Nguyệt Hương cười ầm lên:

– Thật chẳng biết gì cả, hỏi vậy mà cũng hỏi. Không phải là trình độ, mà là ma cũ với ma mới thôi, hiểu chưa?

– Hiểu rồi, mình làm ở đâu cũng được, không quan trọng chỗ ngồi đâu.

Lúc đó, từ ngoài cổng, một chiếc xe phóng vào sân. Nguyệt Hương nhìn ra, rồi khiều tay Thanh Phương:

– Sếp vô đó!

Thanh Phương nhìn ra, và thoáng ngỡ ngàng. Cô tưởng sếp là một người lớn tuổi, có phong cách bệ vệ như ba cô. Ai ngờ Anh ta cũng còn trẻ, lớn hơn cô vài tuổi là cùng. Cô buột miệng:

– Thế này mà là sếp đây sao? Còn nhỏ thế kia ma quản lý được ai.

Nguyệt Hương thở dài:

– Phương thật chẳng hiểu biết gì hết, đâu phải ai cũng như ba Phương, chỉ cần quản lý một nhóm cũng gọi là sếp được rồi.

– Vậy hả?

– Ảnh cũng đi học như tụi mình, cái này chỉ là làm thêm thôi.

– Vậy sao?

Thanh Phương cảm thấy nhân vật “sếp” này có vẻ bớt đáng sợ hơn. Thì ra Anh ta cũng là sinh viên, cũng làm thêm như cô, vậy thì đâu có gì đáng sợ.

Người Thanh niên đi vào. Anh ta nhìn nhìn Thanh Phương như đoán ra. Anh ta chưa kịp nói thì Nguyệt Hương lên tiếng trước:

– Em đưa bạn em tới đó Anh Quyền. Nhỏ bạn mà hôm trước em nói với Anh đó.

Người Thanh niên tên Thái Quyền gật đầu:

– Anh cũng đoán vậy.

Anh ta nhìn Thanh Phương cười như chào:

– Cô bạn tên gì vậy?

– Dạ, Thanh Phương.

– Nghe nói trước kia nhà cô bạn cũng có công ty hả?

– Dạ.

– Bây giờ phải đi làm thế này, ngán lắm phải không? Nhưng công việc này cũng nhẹ nhàng lắm, cũng phù hợp với cô bạn, chủ yếu là nhanh tay thôi.

– Dạ.

Thái Quyền quay qua Nguyệt Hương:

– Sao hôm nay Hương đi sớm vậy?

– Tại em muốn nó gặp anh trước, với lại làm sớm cho nhiều tiền.

Thái Quyền mỉm cười:

– Nhưng bạn em mới đi làm mà giờ giấc căng thẳng như vậy, sợ cô ấy không quen.

– Đâu có sao đâu, nếu mệt thì nó về sớm.

Thái Quyền khoát tay:

– Các cô vào làm đi!

Thanh Phương đi theo Nguyệt Hương vào kho. Cả hai khuân chiếc thùng giấy to cồng kềnh ra phòng ngoài, đổ ra đầy bàn. Thanh Phương nhìn bàn tay thoăn thoắt gói hàng của Nguyệt Hương, cố bắt chước. Cô nắm công việc rất nhanh.Và chỉ hơn một giờ sau, số lương hàng đóng gói của cô cũng gần bằng Nguyệt Hương. Cô nàng nhìn cô khâm phục:

– Phương giỏi thiệt đó, làm cũng nhanh ghê chứ.

– Làm cái này dễ thật, ở nhà mình cũng hay xếp hình chơi lắm, cái này dễ hơn cả xếp hình.

– Bây giờ hết sợ rồi hả?

Thanh Phương chỉ cười chứ không trả lời. Cô nhớ mấy ngày trước, cô đã vô cùng căng thẳng khi nghĩ đến chuyện đi làm để kiếm tiền. Từ đó giờ chưa khi nào có khái niệm về làm việc, nên cô tưởng công việc là cái gì ghê gớm lắm, nhất là công việc để kiếm tiền.

Giờ thì không có gì phải phập phồng nữa. Thật ra cuộc sống cũng không đến nỗi đáng sợ lắm, nếu chỉ làm những công việc đơn giản thế này.

Buổi trưa về nhà, Thanh Phương lăn ra ngủ mê mệt. Khi cô thức dậy thi đã hơn hai giờ. Cô hoảng hốt rửa mặt, thay đồ, định đi học. Nhưng vì cái mệt và ý nghĩ xấu hổ làm cô đổi ý. Ở nhà vậy!

Giờ này mà đến lớp chắc cũng chẳng dám vô, trễ gì đến mất hẳn tiết đầu, vô cho bị cả lớp cười vào mũi. Với lại, cô mệt quá, tưởng tượng phải ra đường chạy mấy cây số tới trường, cô thấy thật quá sức.

Thật ra, công việc không nhẹ nhàng như cô tưởng, phải ngồi liên tục trong buổi sáng, cô thấy mỏi nhừ người, có học cũng không nổi.

Thanh Phương thay đồ, rồi ngồi xuống sàn gác, lặng lẽ xoa xoa hai vai. Cô đăm chiêu nhìn vào góc phòng. Cái nóng như lửa đổ hầm hập xuống khiến cô có cảm giác không còn không khí để thở. Ngột ngạt quá mức.

Bất giác cô chảy nước mắt, khi nhớ đến căn phòng màu hồng sang trọng của mình. Chỉ cách đây một tháng, một tháng thôi, cô hãy còn ủ mình trong thế giới bình yên, dù không hạnh phúc nhưng không là bất hạnh, không bị quăng ra khỏi nhà để rồi rơi vào thế giới tăm tối thế này.

Thanh Phương khóc cay đắng, những giọt nước mắt tủi thân và uất hận. Rồi cô lại nghĩ đến Minh Nguyên. Tất cả thù hận bất lực đối với bà Kiều, cô đem trút hết vào anh ta. Nếu bây giờ anh ta xuất hiện trước mặt, chắc cô chỉ có thể nguyền rủa chứ không thể nói chuyện như một người bình thường.

Hôm sau vào chỗ làm, Nguyệt Hương hỏi ngay khi thấy cô:

– Sao hôm qua nghỉ học vậy? Mệt phải không?

Thanh Phương chống chế:

– Tại ngủ quên, thấy trễ qua nên nghỉ luôn.

– Mệt quá nên ngủ quên chứ gì?

Cô nàng thở hắt ra:

– Biết trước là Phương không quen đâu, nhưng ráng vậy, làm cái này dù sao cũng sướng hơn làm khâu tiếp thị, đi cả buổi ngoài đường còn mệt hơn nữa.

– Đừng có nghĩ mình không đủ sức. Hương nói vậy sếp nghe được thì có ấn tượng về minh sao?

– Ấn tượng gì?

– Minh sợ ảnh cho là mình không làm được việc.

Nguyệt Hương chưa kịp trả lời thì tiếng Thái Quyền đã vang lên phía sau hai người:

Không quen việc thì cứ nhận là không quen, ai mới đi làm cũng vậy thôi.

Đừng sợ tôi biết. Biết thì sao, sợ tôi không cho làm nữa hả?

Nguyệt Hương quay qua nhìn Thanh Phương, thấy cô làm thinh, cô nàng cười phá lên:

– Sợ vầy mà cũng sợ, đúng là nhát, cái gì cũng lo được cả.

Thái Quyền nói như khuyến khích:

– Làm được bao nhiêu làm, đừng có ráng quá, từ từ rồi sẽ quen thôi.

Vừa nói, Anh vừa gom mấy gói mỹ phẩm trước mặt Thanh Phương, cho vào chiếc thùng kế bên. Thanh Phương định cản, nhưng Nguyệt Hương đã hích tay cô:

– Cứ để ảnh phụ cho, không phải ai ảnh cũng quan tâm vậy đâu.

Thanh Phương đưa mắt nhìn quanh. Cô thấy mấy cô nàng gần đó nhìn nhìn cô với vẻ tò mò. Thật ra, cô hay bị nhìn như vậy từ hôm qua, nhưng nó không nhiều như hôm nay. Thanh Phương có cảm tưởng cô là nhân vật hơi bị nổi ở chỗ này. Điều đó làm cô thấy chút khó chịu, thiếu tự nhiên.

Mà không phải Thái Quyền chỉ giúp Thanh Phương bao nhiêu đó. Anh vào kho lấy hàng cho cô, phụ cô đóng gói những khi rảnh. Anh làm tất cả điều đó hết sức tự nhiên, nhưng Thanh Phương thì rất ngại. Cô từ chối rất cương quyết:

– Anh Quyền đừng làm vậy, phiền Anh quá.

Quyền nói tỉnh bơ:

– Không có gì phải ngại cả, rảnh thì tôi làm cho vui thôi mà.

Thanh Phương đưa mắt nhìn xung quanh. Thấy những cái nhìn tò mò của mấy cô nàng ngồi phía đầu bàn, cô nói nhỏ hơn:

– Ở đây ai cũng làm như nhau, anh Quyền phụ như vậy có vẻ như ...

Quyền cười xoà:

– Phương mới vô, nếu không phụ thì sản phẩm làm sao bằng bạn bè.

– Không sao đâu, làm ít thì phải chịu chứ.

Nguyệt Hương khoát tay:

– Đừng ngại chi hết, có người phụ là mừng rồi. Nếu Hương rảnh thì Hương cũng phụ vậy thôi.

– Nhưng ...

– Sợ người ta nói hả? Đừng có nhát quá, ai nói gì thì nói miễn mình được ưu đãi thì thôi. Với lại, anh Quyền cũng ...

Cô nàng ngừng lại rồi cười khúc khích:

– Biết đâu ảnh thích Phương thì sao.

– Khùng!

Nguyệt Hương cười tinh quái nhưng không nói gì. Nói ra thì sợ Thanh Phương mắc cỡ, nhưng thật ra chính cô cũng thấy lạ về sự nhiệt tình của Thái Quyền. Thanh Phương mới vô chưa đầy một tuần mà Anh có vẻ chăm sóc rất đặc biệt. Đúng là con trai, thấy con gái đẹp thì hoa cả mắt. rõ ràng là trong nhóm con gái ở đây, Thanh Phương nổi bật nhất. Mà lại có một hoàn cảnh khác thường. Không biết Anh ta tội cho một người sa cơ hay là thích vì vẻ đẹp. Có lẽ cả hai cũng nên.

Hoàng Thu Dung
Tiểu thuyết | Nhận xét(0) | Trích dẫn(0) | Đọc(3117)
Viết nhận xét
Hình vui
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
Mở HTML
Mở UBB
Mở hình vui
Ẩn giấu
Hãy nhớ
Tên gọi   Mật khẩu   Khách không cần mật khẩu
Địa chỉ web   Email   [Đăng ký]