Hai năm trôi qua. Thời gian không dài. Nhưng đã biến một cô bé 17 tuổi thành một thiếu nữ với tất cả vẻ đẹp hoàn chỉnh. Một vẻ đẹp u buồn. Bởi dấu ấn của mối tình đầu khắc sâu vào tâm khảm.

Chiều nay cô ngồi một mình trứơc thềm nhà, nhìn nắng lung linh trên mấy giậu hoa. Quyển tập để hờ trên chân. Cô ngậm ngón tay, mắt đăm đăm buồn. Nỗi buồn của dĩ vãng, chứ không phải là sự mộng mơ bao la của những cô thiếu nữ.

Ngoài đường, một chiếc xe rẽ vào sân, khiến cô đứng phắt lên nhìn, rồi chạy ra đón, giọng cô thảng thốt như không tin vào mắt mình:

- Chị về bất ngờ quá, sao không gọi điện cho em?

Thục Nhàn đưa tay tát nhẹ mặt cô, giọng mệt mõi:

- Chị muốn cho em bất ngờ đó mà, nội đâu rồi em?

- Nội đi chợ. Chỉ có chú Tường ở nhà thôi.

- Vậy hả?

Thục Nhi chợt nhìn mặt Thục Nhàn:

- Sao chị ốm quá vậy, trời ơi, chị lạ lắm, chị sao vậy?

- Vô nhà đi em.

Lê Nam xuống xe, bước đến dìu Thục Nhàn:

- Em đi nỗi không?

- Dạ nỗi, em tự đi đựơc mà anh.

Nam nhìn Thục Nhi:

- Em vào chuẩn bị phòng cho chị em đi.

- Dạ.

Hỏi thế, nhưng Thục Nhi cứ đứng ngơ ngác nhìn Thục Nhàn. Đợi đến Nam nhắc lại lần nữa, cô mới chạy vội vào nhà.

Nam dìu Thục Nhàn vào phòng. Cô nằm ngay xuống giường. Chiếc khăn trên đầu rơi xuống gối, để lộ một mái tóc lơ thơ bệnh hoạn. Thục Nhi thốt lên kinh ngạc:

- Tóc chị sao rụng hết rồi, chị làm sao vậy?

Cô đưa mắt nhìn qua Lê Nam. Rồi nhìn xuống Nhàn. Ánh mắt sợ hãi cuống cuồng. Thục Nhàn mĩm cười yếu ớt:

- Đừng sợ em ạ.

Nhưng làm sao Thục Nhi không sợ được. Không cách gì cô quen được với vẻ tiều tụy bệnh hoạn của Nhàn. Theo bản năng, cô chạy ra ngoài tìm bà nội và chú Tường.

Buổi tối, khi mọi người ngồi quanh giường Thục Nhà, Nam nói như xin lỗi:

- Đáng lẽ con phải cho gia đình biết về bệnh của Nhàn, nhưng cô ấy không cho, cổ không muốn kéo dài sự đau khổ cho mọi người.

Thục Nhi kêu lên:

- Nhưng chị ấy bị bệnh gì, sao anh lại giấu em?

Nam thở dài:

- Ung thư ở giai đoạn cuối, muộn rồi Nhi à.

Thục Nhi không kêu lên được tiếng nào. Nỗi sợ hãi bóp nghẹt cả tim. Cô thì thào:

- Chị em sẽ chết sao, em không tin.

Đáp lại tiếng kêu tuyệt vọng của cô là sự lặng thinh của Nam, và ánh mắt buồn rầu của bà nội và chú Tường.

Thục Nhàn ngồi lên, tựa vào thành giường. Cô dịu dàng ra hiệu cho Nhi:

- Lại đây em, và anh nữa, anh Nam .

Nam và Thục Nhi bước qua giường. Không ai hiểu Thục Nhàn muốn làm gì. Còn cô thì cầm tay Thục Nhi, rồi đặt vào tay Nam:

- Khi em chết, em muốn anh hảy bảo bọc Thục Nhi, và em nữa, hãy thay vào vị trí của chị nghe Nhi.

Tất cả mọi người trong phòng đều sững sốt ngó Thục Nhàn. Nam hấp tấp rút tay ra:

- Anh không thể làm như vậy.

Thục Nhi không kiểm soát được hành động của mình. Cô lắc mạnh đầu kinh hãi. Rồi bỏ chạy ra ngoài như trốn. Bà Chín thấu hiểu điều đó nên không nói gì, chỉ yên lặng nhìn cô cháu bất hạnh của mình.

Nhưng chú Tường thì lắc đầu phản đối:

- Tụi nó coi nhau như anh rễ với em vợ rồi, làm vậy người ta cười chết con à.

Thục Nhàn cười yếu ớt:

- Con đặt hạnh phúc của người thân lên trên đạo lý và dư luận chú ạ. Mà thật ra tụi con chưa cưới nhau, đâu có bị ràng buộc, con suy nghĩ nhiều lắm rồi.

Chú Tường định nói thì bà Chín lên tiếng:

- Con không hiểu tình cảm của chị em nó đâu. Đừng cản nó con à.

Bà ra hiệu cho chú Tường đi ra. Cả Thục Nhàn và Nam không để ý điều đó. Nam chụp tay cô, lắc một cái:

- Sao em làm vậy hả Nhà, sao không nói trứơc với anh để đặt anh vào tình trạng khó xử như vậy?

- Đừng giận em, anh Nam.

- Anh không giận em được, có điều anh không chấp nhận. Em có hiểu chuyện đó quan trọng thế nào không? Em thừa biết ngoài em ra, anh không thể yêu ai được mà.

- Thục Nhi nó rất giống em, là khuôn mẫu của em, chắc chắn nó sẽ làm anh hạnh phúc. Em thề là như vậy.

- Cô ấy chỉ là một cô bé, em làm như vậy tội cho cổ, và khó xử cho cả anh, em hiểu không?

Thục Nhàn xúc động đến run cả người. Từ lúc biết bệnh của mình, qua thời gian đau khổ, cô tự trấn tĩnh mình và nghĩ đến Thục Nhi ngay. Cô đã âm thầm chuẩn bị cho lúc này. Nhưng khi nói ra, cô vẫn thấy mình xúc động mãnh liệt.

Cô nhìn Lê Nam với tất cả sự van xin, cái nhìn mà Lê Nam chưa bao giờ thấy. Cả giọng nói cũng thuyết phục đến tột độ:

- Anh hiểu em thương em gái em thế nào không. Em yêu quí nó nhất trên đời. Cũng như em yêu anh vậy. Tình cảm đó không giống nhau, nhưng nó đều nặng như nhau.

Lê Nam không phải là người thiếu nhạy cảm. Anh chặn lại:

- Cho nên em muốn hai người mà em yêu quý nhất sống với nhau. Anh hiểu nhiều hơn những gì em nói. Nhưng em có hiểu chuyện này không Nhà, cô ấy còn nhỏ lắm.

Thục Nhàn cười mong manh:

- Rồi nó cũng sẽ lớn chứ anh. Em biết bây giờ anh chưa có tình cảm. Nhưng em tin chắc rồi sẽ có. Em không ích kỷ khi gán nó cho anh đâu, và em cũng nghĩ nhiều cho anh nữa, em gái em không kém cỏi lắm đâu.

- Anh tự nguyện bảo bọc Thục Nhi như một cô em gái. Đừng sợ cô ấy bơ vơ. Anh yêu em thì cũng sẽ có trách nhiệm với cô ấy, em yên lòng chưa?

Thục Nhàn lắc đầu, nước mắt ứa ra thành giọt. Rồi khóc thật sự:

- Em chỉ yên tâm nếu anh cưới em gái em.

Nam nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô, anh thở dài cúi đầu. Cảm thấy khó thở vì sự đau khổ, bất lực. Và anh nín lặng. Thục Nhàn nói một cách thổn thức:

- Nó yếu đuối, ủy mị và hay mơ mộng. Em biết chắc nó không có khả năng đối đầu với bất trắc trong cuộc sống. Nếu không có một người như anh che chắn, rồi nó sẽ ra sao?

Cô cố nín khóc, nói một cách van lơn:

- Một lần nó vấp ngã, em cũng đã điếng lòng. Rủi sau này nó gặp lại lần nữa, em cũng không còn sống mà chia sẻ, như thế em chịu sao nỗi.

Lê Nam ngẩng lên:

- Anh sẽ tìm giải pháp hay nhất cho em. Đừng nghĩ gì nữa, bây giờ em ngủ đi.

Anh để Thục Nhàn nằm xuống. Nhưng cô giữ tay anh lại, giọng đứt quãng:

- Em đã nung nấu chuyện này cả năm nay rồi, anh hiểu giùm anh không. Anh cứ suy nghĩ đi, nhưng nếu anh từ chối, em sẽ thất vọng ghê góm.

Nam ôm chặt cô vào lòng, mắt anh hơi nhắm lại.

Giọng da diết:

- Em có biết anh thương em đến mức nào không.

Nhàn cố ngẩng đầu lên nhìn mặt anh:

- Anh thương em, nhưng đừng để tim anh chết theo cái chết của em. Như vậy em sẽ đau lòng lắm.

Thốt nhiên cô gục đầu xuống, cắn chặt răng:

- Em bắt đầu đau rồi, em…

Cô không nói được nữa. Oằn oại trong cơn đau, cô nhắm mắt lại. Rồi lại mở mắt:

- Anh hứa đi.

Nam đặt cô nằm xuống, rồi đến lấy thuốc tiêm cho cô. Anh chợt quay ra cửa, thấy Thục Nhi đứng lấp ló nhìn vào, anh bước ra:

- Chị em đau lắm, em vô với chị đi.

- Dạ.

Thục Nhi cố vượt qua tâm trạng xấu hổ dè dặt. Cô đến ngồi xuống với Nhàn, chứng kiến cơn đau đớn vật vã này, những cảm xúc khác biến mất, chỉ còn nỗi thương xót muốn nổ tung lồng ngực. Cô không biết làm gì hơn là ôm lấy Thục Nhà, khóc thúc thít.

Đến khuya Thục Nhàn mới bắt đầu ngủ. Thục Nhi ngước đôi mắt sưng mọng nhìn Nam:

- Tối nay anh cho em ngủ với chị ấy được không, phải săn sóc chị thế nào thì anh chỉ cho em đi.

- Tiêm thuốc thế này, chị em sẽ ngủ yên tới sáng, em cứ về phòng em đi.

Thục Nhi lại rớt nước mắt:

- Em muốn từ bây giờ, em ở gần chị em, được bao nhiêu hay bấy nhiêu.

Nam nhìn cô hơi lâu, như muốn tìm hiểu xem chuyện vừa rồi tác động đến cô ra sao. Thấy cô cúi mặt xuống với vẻ sợ và ngượng nghịu, anh bèn nhìn chỗ khác:

- Em cứ việc ở đây, nếu chị em có thức giữa chùng thì gọi anh.

- Dạ

Đợi Nam đi ra, Thục Nhi đến khép cửa rồi trở lại giường. Cô để đèn sáng suốt đêm. Và cứ ngồi nhìn Thục Nhàn như mê man. Trong đầu cô toàn những ý nghĩ hãi hùng. Cú sốc thứ hai trong đời còn bàng hoàng đau đớn gấp mười lần nỗi thất tình.

Và cô ước sao mình được đánh đổi tất cả để đổi lấy chị Nhàn của cô.

Gần về sáng, Thục Nhàn thức dậy. Nhìn thấy khuôn mặt bơ phờ của Thục Nhi, cô hỏi khẽ:

- Đêm qua em không ngủ sao?

- Em ngủ không được, em sợ lắm.

Nói đến đó, cô ngân ngấn nước mắt chực khóc:

- Em chỉ có mình chị trên đời này, nếu mai mốt không có chị, em sống ra sao đây, em sợ lắm.

Thục Nhàn cầm tay cô, mân mê:

- Chuyện chị nói hôm qua, nghe lời chị đi nghe Nhi. Em phải làm như vậy đời em mới sướng.

Thoắt một cái, mặt Thục Nhi đỏ nhừ. Xấu hổ và sợ hãi. cô nói hấp tấp:

- Tại sao phải làm như vậy hả chị. Anh ấy là anh rể em, em sợ lắm. Em xin chị, đừng bắt em làm thế, đừng nhắc lại chuyện này nữa.

Thục Nhàn dịu dàng:

- Anh ấy là người tốt nhất mà chị biết, và chị không muốn ảnh là của người khác. Chị muốn giành lại cho em. Chị muốn em gái của chị sung sướng.

- Em không thấy thế là sung sướng, sống với nội và chú Tường em cũng thấy hạnh phúc rồi.

- Thời gian đó ngắn ngủi lắm. Vài năm nữa nội không còn, chú Tường rồi cũng lấy vợ. Lúc đó em bơ lắm.

Thục Nhi khóc nghẹn:

- Không yêu nhau được thì làm sao mà vui vẻ hả chị. Mà anh Nam cũng biết em bị bồ bỏ, anh ấy khinh em, chị không thấy vậy sao?

Nhàn đưa tay quẹt nước mắt trên mặt Thục Nhi, giọng hết sức dịu dàng:

- Ảnh không phải là người hẹp hòi đâu.

- Nhưng anh em như thế, không thể nào gán ghép kiểu vợ chồng, em xin chị đừng bắt em làm chuyện đó.

Giọng Thục Nhàn vừa mềm mỏng, vừa cương quyết:

- Em phải nghe theo sự sắp đặt của chị, nếu không em sẽ khổ. Chị đã để em bị vấp ngã một lần rồi, nó luôn ám ảnh chị. Lần này phải rút kinh nghiệm, đừng cãi chị.

Thục Nhi lắc đầu một cách tuyệt vọng:

- Em đã hứa với lòng rồi, sau này em sẽ sống một mình. Như vậy sẽ không bị ai gạt gẫm nữa.

Nhàn không trả lời, chỉ nhìn cô đăm đăm:

- Em biết bệnh này hành hạ chị biết bao nhiêu không, nó đau đớn thế nào, em biết không?

- Chị đau mười thì em cũng đau hết chín, nếu mà …

Thục Nhàn lắc đầu:

- Chị không nói chuyện đó, chị muốn em hiểu là cái đau thân xác không làm chị khổ bằng nỗi khổ tinh thần. Khi tìm được giải pháp cho tương lai em, chị thanh thản lắm.

Thục Nhi nhìn cô chăm chú, và hiểu lờ mờ, nhưng vẫn im lặng. Cô thở dài nói tiếp:

- Nếu em cãi chị, chị sẽ thất vọng ghê gớm. Coi như chị thất bại hoàn toàn rồi. Em biết cái đó buồn khổ lắm không? Em muốn chị chết không yên ổ sao?

- Cho em xin lỗi - Thục Nhi vừa nói vừa khóc nức nở.

Nhàn mĩm cười:

- Không cần xin lỗi, chỉ cần làm theo cách chị sắp đặt là đủ rồi. Em hứa không?

Thục Nhi tuyệt vọng gật đầu:

- Dạ hứa.

- Chị yếu lắm rồi, không còn nhiều thời giờ để nói chuyện với em đâu, cho nên cái gì chị nói thì em phải nhớ. Những ngày tới … không chắc chị sẽ còn đủ tỉnh táo …

Thục Nhin nhìn Nhàn một cách kinh hãi:

- Đừng có trối như vậy chị ơi, em sợ lắm.

- Chị có nói gì đâu mà em sợ vậy. Chưa có gì đâu em.

Cô ngừng lại để lấy hơi, giọng nhỏ hơn:

- Từ đây về sau em phải coi anh Nam là chồng, ảnh bảo gì hay sắp xếp thế nào cho cuộc sống của em, em cũng phải nghe theo.

Thấy Thục Nhi chỉ hít mũi mà không trả lời, cô nghiêm mặt:

- Em hứa không?

- Dạ hứa.

- Em phải nằm lòng ý nghĩ đó là người chồng của em, và không mơ mộng về người khác nữa. Tuyệt đối không được yêu ai khác.

- Dạ. Nhưng rủi em gặp …

- Không rủi ro gì cả, em nhẹ dạ lắm, Chắc gì em sẽ không bị thêm một người gạt gẫm. Lúc đó coi như cuộc đời em chết rồi.

Thục Nhi không biết chống đỡ thế nào, chỉ lặng thinh mà khóc. Sự lặng thinh cam chịu của cô làm Nhàn thoáng thấy tội. Nhưng rồi cô mím môi lại, cứng rắn với quyết định của mình.

Và một tháng sau, khi mà đầu óc Thục Nhi còn bàng hoàng về căn bệnh tuyệt vọng của Nhàn, khi cô còn chư nhận thức hết về tình thế bi kịch của mình, thì cô đã trở thành người có chồng.

Theo ý muốn của Thục Nhàn, đám cưới diễn ra gấp rút như chạy tang. Trong buổi sáng đó, cô gắng hết sự lực để đến nhà thờ chứng kiến cảnh làm lễ. Ngồi dưới hàng ghế, cô tựa đầu vào vai bà nội, cặp mắt sáng rực trên khuôn mặt tiều tụy. Chỉ có cái nhình tinh anh là biểu lộ được sự mãn nguyện của một cơ thể tàn rụi sắp lìa đời.

Nam và Thục Nhi đứng cạnh nhau như pho tượng. Ngày hôm nay có nhiều cặp đến nhà thờ làm lễ. Thục Nhi tò mò nhin cặp đứng bên cạnh mình. Cô dâu có vẻ mặt rất nghiêm trang. Nhưng có lẽ nó không gượng gạo như cô.

Bất giác cô tự hỏi cô ta có vui không? Rồi cô quay lại nhìn Nam. Nỗi sợ hãi lớn lao bỗng bóp nghẹt tim cô. Không diễn tả được. Và lồng ngực muốn vỡ tung vì lo sợ. Bất giác cô buông rơi bó hoa trên tay.

Mọi người đều quay lại nhìn Thục Nhi. Nam cúi xuống nhặt lên giúp côn. Định đặt bó hoa vào tay cho cô, nhưng Thục Nhi cứ buông thỏng tay xuống. Khuôn mặt tái nhợt:

- Tôi sợ lắm.

- Nếu em đã nghe lời chị em thì phải cố gắng lên.

Thục Nhi thẫn thờ cầm lấy bó hoa. Bỗng nhiên cô lại sợ cho mình, khi nghĩ đây là điềm gở.

Hoàng Thu Dung
Tiểu thuyết | Nhận xét(0) | Trích dẫn(0) | Đọc(6246)
Viết nhận xét
Hình vui
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
Mở HTML
Mở UBB
Mở hình vui
Ẩn giấu
Hãy nhớ
Tên gọi   Mật khẩu   Khách không cần mật khẩu
Địa chỉ web   Email   [Đăng ký]