Bấm xem ảnh ở cửa sổ mới

Lạ thật, Thùy Duyên mà lại kém hòa nhã với khách như thế sao? Chị như đánh rơi phong cách lịch thiệp của mình. Bỗng nhiên anh có cảm giác chị là người nào đó kém thân thuộc với mình.

Thùy Duyên không biết có người quan sát mình. Chị bộc lộ sự bực tức rất thoải mái. Lông mày chau lại, hai khóe miệng trễ xuống, có một vẻ gì đó hà khắc trên nét mặt ấy.

Chị đột ngột đứng lên, bước về phía cửa chính. Còn người đàn ông thì đi phía sau, vừa đi vừa khoa tay như thuyết phục.

Nam nhìn theo cho đến khi chị đi khuất tầm nhìn. Anh buông rèm xuống, đẩy nó trở lại vị trí ban đầu, rồi đi loanh quanh trong phòng với vẻ tư lự.

Rồi anh lấy quyển album trên tủ, lật hờ ra xem. Cặp mắt anh khẽ nhướng lên khi thấy những tấm ảnh không phải của Thùy Duyên, mà toàn những cô gái lạ. Với những tư thế bốc lửa và cách ăn mặc hở hang. Lạ thật, Thùy Duye6nn mà cũng sưu tập những hình ảnh này sao.

Anh gấp quyển album lại, trả về vị trí cũ. Trưa lúc đó, có tiếng chân Thùy Duyên đi ngoài hành lang, anh trở lại phía cửa sổ đứng chờ chị.

Thùy Duyên đi nhanh vào phòng, và đến thẳng phía tủ. Chị có vẻ nóng nảy khi quay vòng khóa của tủ sắt rồi lấy một xấp ngân phiếu đi trở ra. Hoàn toàn không thấy Nam đang có mặt trong phòng.

Nam nghe tiếng chị ngoài hành lang, giọng cộc cằn:

- Lần sau đừng để sơ sẩy như vậy nữa. Thôi đi đi.

- Dạ, lỡ lần này thôi, em cố gắng kín đáo mà chị.

- Đừng nói nữa, đi ra đi.

- Dạ.

Nam bước ra mở cửa. Quay lại thấy anh, Thùy Duyên giật bắn người:

- Ủa, anh!

Chị bước vào phòng, nét mặt có vẻ mừng thật sự.

Anh đến lúc nào vậy?

- Cũng khá lâu, nghe nói em có khách nên ngồi chờ.

Trong một thoáng, vẻ mặt Thùy Duyên có vẻ lo ngại. Tự nhiên chị bước đến kệ lấy quyển album bỏ vào tủ khóa lại. Cử chỉ theo bản năng mà chị không nghĩ ra ngay là nó sẽ gây cho Nam ấn tượng gì. Nhưng làm xong rồi, chị mới nhận ra sự vụng về của mình. Và dù có khôn khéo đến mấy, cách giải quyết của chị cũng kém tự nhiên hẳn đi.

- Quyển album này em mượn của người bạn, phải giữ cho kỹ.

Thấy hành động của Thùy Duyên lập lờ quá, nên Nam cũng không hỏi. Anh hỏi lãng đi:

- Hôm qua em gọi cho anh có chuyện gì không. Sao em không nhắn lại anh?

- Cũng không có gì quan trọng, em chỉ muốn biết anh thế nào thôi.

- Lúc đó anh say quá, nên không nghe máy được.

Thùy Duyên đến đứng gần Nam, tay chị đặt nhẹ lên ngực anh, nhìn anh như nghiên cứu:

- Anh buồn lắm phải không?

- Sao lại hỏi như vậy?

- Không buồn tại sao anh uống rượu? Anh muốn chạy trốn thực tế phải không?

Nam mĩm cười:

- Đừng nhắc chuyện đó nữa.

Thùy Duyên nhìn anh hơi lâu, như cố tìm hiểu. Nhưng biết anh không muốn nói gì lúc này, nên chị khôn ngoan không hỏi nữa.

Và chị trở lại vấn đề làm chị băn khoăn nãy giờ. Chị dò hỏi kín đáo:

- Chờ em, anh có thấy lâu không? Rồi anh làm gì?

Nam có cảm giác Thùy Duyên lo lắng khi anh xông xáo và phòng chị. Cảm giác đó làm anh không vui, anh khẽ nhún vai:

- Anh chẳng làm gì cả, chỉ đợi em thôi.

- Sao không gọi điện trước cho em?

- Anh muốn em bất ngờ. Không thích hả?

Thùy Duyên cười nụ, giọng cười nửa đùa nửa thật:

- Thôi nha, em không thích bất ngờ kiểu đó đâu nha.

Nam nhìn chị thật lâu:

- Sao vậy?

Thấy cặp mắt dò xét của anh, chị vội làm một động tác hết sức nũng nịu:

- Thì em ngại chứ sao. Em không thích làm phiền anh. Và lỡ như em không có ở đây thì sao?

Nam gỡ tay Thùy Duyên, đến ngồi xuống salon:

- Anh thấy hôm nay em rất lạ.

Thùy Duyên vội vàng trả lời:

- Có gì đâu, tại em công việc nhiều nên em căng thẳng vậy đó. Nhiều lúc không biết mình nói gì nữa.

Chị ngồi xuống trên chân Nam, cửa chỉ mơn trớn:

- Mà anh đến giờ này có chuyện gì không?

- Tại anh nhớ em.

- Thật không?

- Một tháng rồi không gặp em, anh có cảm giác như còn thiếu một cái gì đó. Còn em?

- Em nhớ anh lắm. Thái độ của anh lúc nãy làm em buồn dễ sợ.

Nam cắn nhẹ ngón tay chị:

- Tại sao?

- Cả một thời gian dài anh không tìm em, cũng không gọi điện. Đến lúc em hỏi chuyện ly dị anh cụng không muốn trả lời. Hình như anh chưa thật lòng với em.

Nói xong câu đó, đôi mắt chị trở nên xa vắng, gương mặt buồn buồn. Nam quay mặt chị lại để nhìn cho rõ, giọng anh chợt chùng xuống:

- Anh rất thật lòng với em. Có điều anh còn những ý nghĩ riêng, nó không liên quan gì đến em hết, đừng buồn anh.

- Em hỏi thật, anh có tiếc khi mất vợ không?

Nam lắc đầu như không muốn đề cập chuyện đó, anh hôn lên môi Thùy Duyên:

- Anh yêu em.

Thùy Duyên chợt cười, vẻ dịu dàng và âu yếm trở lại trên khuôn mặt chị. Chị đáp lại cái hôn còn mãnh liệt hơn cả anh. Và Nam thật sự tìm lại cảm giác nồng nàn mỗi khi gần chị trước đây.

Khi cả hai rời nhau ra, Thùy Duyên kín đáo nhìn lên đồng hồ, chị nói như sực tỉnh:

- Chết! Em phải đi bây giờ đây. Em có hẹn rồi. Tối em gọi cho anh nghe.

- Hôm nay anh rãnh, để anh đưa em đi. Sau đó mình trở về đây.

Thùy Duyên lắc đầu:

- Thôi, mất công anh lắm.

- Anh rãnh mà, đưa em đi công việc cũng là thư giãn đó.

Nhưng Thùy Duyên vẫn cương quyết:

- Thôi anh à. Anh biết không, em có một nguyên tắc là khi làm ăn, em chỉ đi một mình thôi.

Nam buông cô ra, nói chậm rãi:

- Vậy thì anh về đây.

- Đừng giận em nha.

Anh mĩm cười:

- Anh tôn trọng nguyên tắc của em.

Anh đứng lên, hôn phớt lên mặt chị:

- Anh về nghe.

- Dạ.

Thùy Duyên tiễn Nam xuống đến bậc tam cấp phía ngoài. Rồi quay vào, anh đi ra xe. Chợt nhớ mình chưa dặn chị cái hẹn tối nay, nên quay vào tìm chị.

Nhưng vừa vào đến cửa, anh kịp thấy cánh tay Thùy Duyên vung lên tát vào mặt cô tiếp tân. Và nói như quát:

- Tại sao cô để anh Nam vào phòng tôi? Đã vậy, còn không ra vườn kêu tôi vô? Từ đây về sau., cấm để người khác vô đó nghe không? Sao ngu quá vậy?

Nam đứng sững ở cửa như không tin vào điều vừa nghe thấy. Rồi không hiểu sao, anh lẳng lặng quay ra. Trước khi đi, anh còn kịp nhìn thấy khuôn mặt cay nghiệt giận dữ của Thùy Duyên, khi chị quay ngoắt vào phòng. Chị không hề hay biết mình bị phát hiện những động tác vừa rồi, nên thả mặc cho cơn giận dữ chi phối, không kềm chế.










(Trang 161)







Buổi sáng, Thục Nhi nằm trên giường, thưởng thức thời gian rãnh rỗi của một ngày nghỉ. Hôm qua cô đưa đoàn đi Hà Tiên mới về. Về lúc trưa thì đến tối lại theo Hung đi chiêu đãi khánh thành một công ty của bạn anh. Cô về rất khuya, mệt mõi rã rời, nhưng rất vui.

Cô đang nằm lim dim mắt nhớ lại cuộc vui hôm qua. Hưng ở cạnh cô suốt buổi, săn đón và không giấu diếm tình cảm của mình. Nhưng đó không phải là điều cô vui. Mà cảm giác mình rất nổi, được mọi người chú ý. Cô đã từng bị đè nặng bởi cảm giác mặc cảm, thế nên bây giờ có điều kiện khẳng định mình, cô thấy tự tin hơn.

Không có gì sung sướng bằng cảm giác mình làm chủ lấy mình. Không phải là chiếc bóng của ai, cũng không nơm nớp lo sợ bị bỏ rơi. Giờ đây cô không có được cuộc sống sang trọng khi ở nhà Nam. Nhưng ngàn lần cô vẫn chọn cái nghèo hiện tại.

Hình như có tiếng gỏ cửa. Rồi tiếng gọi của Nam. Thục Nhi nhíu mày, không tin. Anh làm gì có thể đến tìm cô vào sáng sớm thế này?

Cô bước xuống giường, chải sơ lại tóc rồi ra mở cửa. Đúng là Nam, mặt anh có vẻ rất nghiêm:

- Em còn ngủ hả?

- Anh đến sớm như vậy, có chuyện gì không?

- Vô nhà đi rồi nói.

Thục Nhi đứng nép qua một bên nhường lối cho Nam. Cô định quay vào thay bộ đồ nghiêm chỉnh để tiếp anh, nhưng anh chận lại:

- Khoan. Anh tói để báo tin cho em một chuyện, em phải thu xếp về Đà Lạt ngay đó.

Thục Nhi đứng lại:

- Có chuyện gì vậy anh?

- Chú Tường gọi điện hồi khuya, báo là bà nội chết. Anh đợi sáng mới dám cho em hay.

Thục Nhi đứng lặng, không nói được gì. Bất giác cô đưa tay vịn tường. Nam sợ cô ngất nên bước tới định đỡ, nhưng cô đã lắc đầu, thều thào:

- Em không sao đâu.

Cô quay vào phòng để chuẩn bị. Nhưng cảm giác choáng váng bất ngờ làm cô không đủ tỉnh táo để lấy những thứ mình cần. Và không biết mình làm gì, cô đứng úp mặt vào tường khóc rưng rức.

Chờ hoài không thấy Nhi ra, Nam bước vào tìm. Hành động của cô làm anh rất ngạc nhiên. Và anh bước đến gần cô, lên tiếng:

- Anh tưởng nãy giờ em đang soạn đồ. Lúc này em không thể đứng đây khóc được, em phải về nhanh cho kịp nhìn mặt nội chứ. Gia đình đang đợi em về đó.

Thục Nhi ngẩng đầu lên, nước mắt mời mịt. Cô sụt sịt tiếng được tiếng mất:

- Đáng lẽ anh phải cho em hay lúc khuya mới phải.

- Cho hay thì em cũng không đủ sức để về. Hôm qua em đi chơi về khuya lắm mà.

Thục Nhi rối trí quá, nên không để ý tại sao Nam biết cô đi chơi khuya, cô gật đầu:

- Cám ơn anh.

- Cám ơn cái gì?

- Anh tới cho em hay, bây giờ em phải đi gấp, anh về đi.

Nam nhìn cô:

- Em có biết em đang nói gì không?

Thục Nhi không trả lời, cô quẹt ngang mũi, rồi đến tủ lấy vali đặt lên giường. Cô quăng bừa bãi quần áo vào đó, vừa làm vừa khóc hưng hức. Nam bước tới xếp cho gọn lại giúp cô. Rồi nói như điều khiển:

- Em thay đồ đi, anh ra xe chờ em.

Thục Nhi nhìn anh, không hiểu:

- Anh chờ làm gì?

- Anh phải đưa em về, em hỏi gì vậy?

- Tại sao phải đưa? Xa chứ đâu phải gần. Em không muốn làm phiền anh đâu. Em đi xe ngoài được rồi.

- Em nói gì vậy, dù sao anh cũng phải về chứ. Đó là đám ma của nội mà.

Thục Nhi như định thần lại, cô lắc đầu nguầy ngụây:

- Anh đừng về như vậy, hỏi thăm là được rồi, mìn đã …

Nam thật sự ngạc nhiên vì ý nghĩ kỳ quặc của cô, anh ngắt lời:

- Đó là chuyện lễ nghĩa, anh bắt buộc phải về, em hiểu không. Còn chuyện của hai đứa không dính dáng gì ở đây cả.

- Không, nhưng em muốn về một mình.

- Tại sao?

- Đi như vậy gượng ép lắm, em không muốn.

Nam nó cương quyết:

- Dứt khoát hai đứa phải về chung. Còn chuyện gì thì sau đó hãy hay. Đừng để sau đó em sẽ hối hận.

Thục Nhi cũng cương quyết không kém:

- Em không thích cái gì nhập nhằng. Nếu anh xem đó là lễ nghĩa thì anh cứ đi. Còn em sẽ về một mình.

Nan biết cô nói có lý, nhưng anh lắc đầu:

- Không nhất thiết đã ly dị thì cái gì cũng riêng lẻ. Anh muốn đưa em về, thật lòng là anh lo cho em. Đường xa như vậy, lỡ em có chuyện gì thì sao?

- Không sao đâu. Em đã từng đi xa hơn thế nhiều.

- Đừng rạch ròi quá như vậy, Nhi.

- Em quan niệm như vậy và cứ làm như vậy. Bây giờ em gấp lắm, xin anh đừng làm mất thời gian của em.

Nam giận vô cùng, nhưng biết không thuyết phục được cô, anh đành chịu thua.

- Nhưng dù sao anh vẫn về, dù em thích hay không.

- Đó là ý của anh, em không có quyền ngăn cấm

Thục Nhi chờ Nam về rồi, cô hối hả thay đồ. Viết vội lá đơn nghỉ phép, cô gọi điện nhờ Bích Hạnh đến lấy đi gởi, rồi vội vã ra bến xe.

Ngồi trên xe cô giấu đôi mắt trong khăn khóc thầm. Buồn đến mức không ăn nỗi. Buồn vì bà nội mất và cảm giác cô đơn cứ đan xen lẫn lộn. Trong lúc này, cô thèm được có Nam bên cạnh, lo lắng hết mọi thứ, an ủi nâng đỡ, và trên hết là cho cô cảm giác được nương dựa yên ổn. Nhưng bây giờ anh thuộc về người phụ nữ khác rồi, cô không thích sự giúp đỡ giả tạo.

Rồi cô lại nghĩ về bà nội. Mất Thục Nhàn cô đau khổ, nhưng vẫn còn một chỗ dựa tinh thần. Bây giờ đến lượt bà nội. Hình như số cô không giữ được những ngừoi thân yêu của mình. Ý nghĩ đó làm cô tủi thân vô cùng.

Thục Nhi về đến nhà lúc chiều. trong nhà rất đông người, cô chạy nhanh vào phòng bà nội. Nhìn thấy bà nằm nhắm mắt, cô khóc ngất và quỳ xuống cạnh giường:

- Nội ơi!

Xung quanh cô, bà con đứng rất đông. Bị xúc động vì cảnh đó, mọi người lại khóc sụt sịt. Có ai đó vuốt tóc cô, nghẹn ngào:

- Nhìn mặt nội lần cuối đi con, chờ con về mới tẩn liệm đó.

Thục Nhi không nghe nỗi những câu nói xung quanh. Sự đau đớn làm cô khóc lả người. Nam dạt mọi người ra, đến đỡ cô đứng dậy:

- Em vuốt mặt cho nội đi, rồi đi ra ngoài để mấy chú lo tẩn liệm.

Anh dìu Thục Nhi đi ra. Được vài bước, cô chợt quỵ xuống, ngất xỉu trước khi Nam kịp đỡ lấy cô.

Thục Nhi được đưa về phòng mình. Cô tĩnh dậy lúc bắt đầu tối. Thấy cô mở mắt, Nam cúi xuống nhìn cô:

- Em tỉnh rồi, ngồi lên nỗi không?

Thục Nhi nhìn lại anh, không hiểu mình đang ở đâu. Nhưng khi nghe tiếng lao xao bên ngoài, cô nhận thức lại ngay. Và định ngồi lên đi ra, nhưng Nam cản lại:

- Em khoan ra ngoài đã. Uống chút sữa cho tỉnh người. Từ sáng giờ em có ăn gì không?

- Không.

- Anh đã sợ trước chuyện đó, nên muốn đưa em về, vậy mà em còn không hiểu, em phải giữ sức để còn dự đám chứ.

Thục Nhi nhìn ra cửa:

- Bà nội!

- Được đưa ra ngoài rồi, quan tài ngoài phòng khách em ra đó cũng không còn được nội đâu. Ở đây chờ anh.

- Chờ anh làm gì?

- Anh ra lấy sữa cho em.

Thục Nhi mệt đuối nên không phản đối. Lúc này, cô không tự lo cho mình nỗi. Và cũng không còn đầu óc phân tích xem Nam làm vậy là sai hay đúng.

Một lát sau, anh mang vào vài thứ đồ ăn. Thục Nhi nuốt không trôi và cũng không biết nó ngon hay dở. Cô ăn dở chén súp rồi bỏ. Dù Nam rất kiên nhẫn dỗ cô ăn.

Hoàng Thu Dung
Tiểu thuyết | Nhận xét(1) | Trích dẫn(0) | Đọc(56025)
ThanhLân235 Email
03/02/2012 23:52
shuai
Phân trang 1/1 Trang đầu 1 Trang cuối
Viết nhận xét
Hình vui
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
Mở HTML
Mở UBB
Mở hình vui
Ẩn giấu
Hãy nhớ
Tên gọi   Mật khẩu   Khách không cần mật khẩu
Địa chỉ web   Email   [Đăng ký]