Bấm xem ảnh ở cửa sổ mới

Lần đầu tiên Hưng trễ hẹn như thế. Thục Nhi cứ tự hỏi anh ta cần nói chuyện gì. tất nhiên cô không hề trông mong ở anh lời tỏ tình. Nhưng cô vẫn tò mò muốn biết chuyện có liên quan tới mình.

Mãi suy nghĩ, Thục Nhi không để ý một chiếc xe đang cố ý đâm sầm về phía mình. Rồi không hiểu sao đến lúc cô nhận ra mình đang ở vị trí giữa đầu xe, thì nó rẽ ngoặt qua một bên và quẹt mạnh vào chiếc cúp của cô, khiến cô bị hất văng xuống đường. Cô sợ đến mức không nhận ra tiếng hét kinh hoàng của mình. Và rồi không còn nhận thức được nữa.

Nằm trong bệnh viện ba ngày sau Thục Nhi mới tỉnh. Cô thấy đầu đau buốt. Đau đến mức không đủ sức để kêu. Nhưng cô nghe được một tiếng kêu gần đó.

- Tỉnh rồi.

Thục Nhi nhìn thấy cô y tá đang cúi xuống gần mình. Sau đó cô ta làm gì đó ở đầu giường. Còn cô thì nhắm mắt vì quá đau.

Khi được đưa ra phòng riêng, Thục Nhi nhận ra xung quanh mình rất đông. Có cả chú Tường. Những người đàn ông đứng quanh giường cô. Bích Hạnh thì ngồi hẳn xuống bên cạnh:

- Nhi nhận ra được mọi người không, lên tiếng đi.

Thục Nhi hé miệng:

- Mình nhận ra.

Khi nói xong câu đó, tia mắt cô chạm ngay cái nhìn của Nam. Không phải chỉ mình anh, mà Hưng, chú Tường và ba mẹ Bích Hạnh đều theo dõi diễn biến trên mặt cô. Nhưng không hiểu sao cô chỉ in trong trí nhớ vẻ mặt lo ngại của Nam.

Mấy ngày Thục Nhi nằm trong bệnh việc, Nam cho dì Tám vô ở thường xuyên với cô. Anh và Hưng gặp nhau mỗi buổi tối. Không ai nói với ai. Trong khi Hưng luôn tìm cách nói chuyện với Thục Nhi, thì anh chỉ lẳng lặng ngồi một góc nhìn mọi người. Vẻ mặt không buồn cũng không vui.

Chiều nay mọi người đang ở trong phòng thì Bích Hạnh xộc vào. Cử chỉ hấp tấp và đôi mắt rừng rực, có vẻ xúc động dữ dội. Không để ý cái nhìn của mọi người cô đi thẳng đến kéo tay Nam:

- Anh ra đây, anh có biết chuyện tày trời gì không, anh là người gián tiếp hại Thục Nhi rồi.

Dì Tám vội nhào tới, bụm miệng cô, thì thào:

- Nói nhỏ đi cô Hạnh, chuyên gì đi nữa cũng không nên để cô Nhi nghe.

Ai cũng quay nhìn lại phía giường. Thục Nhi đang nằm lơ mơ, không biết có để ý xung quanh hay không. Bích Hạnh bức xúc quá, kéo áo Nam:

- Anh đi ra đây.

Nam lững thững đi phía sau cô. Anh khép cửa lại phía sau, nghiêm nghị:

- Chuyện gì vậy?

- Anh lại đây.

Cả hai đi đến đứng bên lan can. Bích Hạnh nói nhanh:

- Anh có biết ai dàn trận tai nạn của Thục Nhi không? Chắc anh sẽ không tưởng tượng đó là ai, là …

Nam cắt ngang:

- Anh biết rồi, đừng nói nữa.

Bích Hạnh há hốc cả miệng:

- Hả?

Nam nheo mắt nhìn một góc, môi mím lại im lặng.

Bích Hạnh kéo áo anh:

- Làm sao anh biết, trong khi em...

- Cách hay nhất là em làm như không biết, để mọi chuyện đỡ phiền phức hơn cho Thục Nhi.

Nói xong anh định quay vào. Nhưng Bích Hạnh đã hấp tấp đến chặn trước mặt anh:

- Làm sao anh biết vậy, biết rồi sao anh không nói với ai hết vậy, đến nước này mà anh còn bao che cho cái bà mafia đó sao hở trời.

- Không cần la lối lên như vậy. Em không làm ầm ĩ thì Thục Nhi đỡ nhức đầu hơn đó.

- Hứ, chuyện này mà không làm ầm ĩ hả. Phải rồi anh đâu có tình người mà biết xót cho Thục Nhi.

- Không phải chỉ mình em là biết xót, hiểu chưa?

- Anh mà biết tội nghiệp người ta sao. Anh có biết em lo cho Thục Nhi thế nào không?

Giọng Nam hơi mĩa:

- Biết rồi, lo đến mức làm mai hết người này đến người kia, nhiệt tình kiểu đó không có ai qua nỗi em đâu.

- Cái gì, anh nói cái gì?

Bích Hạnh ngớ người nhìn Nam. Nhưng anh đã đẩy cô qua một bên đi vào phòng. Vừa lúc đó Hưng cũng đi ra. Anh ra còn đang định hỏi thì Bích hạnh đã kéo anh ta về phía lan can:

- Này, anh có biết ai là thủ phạm vụ này không? Là bà…

Nhưng thật bất ngờ, Hưng tỉnh bơ ngắt lời cô:

- Là Thùy Duyên, chuyện đó anh biết rồi.

Bích Hạnh lại ngớ người, hai mắt tròn xoe:

- Trời đất, anh cũng biết nữa hả, sao ai cũng biết mà không ai nói gì hết vậy?

- Làm um sùm, Thục Nhi nghe được chắc cổ điên luôn quá. Em lỡ biết rồi thì đừng nói lung tung nghe.

Bích Hạnh gật đầu lia lịa với vẻ hiểu biết:

- Biết rồi, biết rồi, em sẽ không nói gì hết. Nhưng … sao anh biết vậy? Bộ anh có quen với công an hả?

- Anh cũng là người đầu tiên chứng kiến cảnh đó mà. Cũng may, nếu tối đó không có anh thì chắc khó điều tra được cái thằng khốn đó.

- Ôi trời, anh phát hiện hả, hèn chi anh gọi điện báo cho em, lúc đó quýnh quáng quá nên em không nhớ. Vậy anh đưa Thục Nhi vô bệnh viện hả?

- Người đi đường đưa dùm chứ không phải anh.

Bích Hạnh cau mày như suy nghĩ. Cô nhớ khi cô đến bệnh viện thì đã thấy dì Tám. Sau đó lộn xộn người này người kia, đến giờ cô cũng không biết ai đưa Thục Nhi vô đây.

Trong một phút, cô kéo tay áo Hưng, láu táu y như với Nam lúc nãy:

- Anh biết thế nào, kể hết cho em nghe với, mà phải kể tỉ mỉ vào mới được.

- Em có vẻ sốt ruột cho Thục Nhi quá nhỉ?

- Dĩ nhiên, dĩ nhiên.

Hưng lại giở cái giọng y như Nam lúc nãy. Có điều giận hơn, hờn mát hơn:

- Em làm mai cả lô người cho Thục Nhi, có nghĩ gì đến anh đâu.

Bích Hạnh gân cổ lên cãi:

- Tại mấy người đó kêu chứ bộ. Nếu họ không thích thì em làm mai cũng như không, anh có công nhận không.

- Lý luận đó nghe chấp nhận được. Vậy bây giờ giữa anh với anh họ của em, em xúi Thục Nhi chọn ai?

- Chọn gì, làm gì có chuyện đó, anh Nam ly dị rồi chứ bộ.

Hưng nói khơi khơi:

- Biết đâu đấy, mấy ngày nay nó tới hoài, còn cho bà giúp việc tới nuôi, ai biết nó nghĩ gì.

Thấy Bích Hạnh có vẻ suy nghĩ, anh liếc liếc cô:

- Dĩ nhiên là em phải bênh vực anh em rồi.

Bích Hạnh liếm môi:

- Chuyện đó Thục Nhi quyết định chứ đâu phải em. Anh có công nhận không?

Hưng chép miệng:

- Chắc anh không có đường quá Hạnh, số anh vô duyên vậy đó.

Bích Hạnh sốt ruột nhắc lại:

- Chuyện đó thế nào, anh nói đi.

- Cũng không có gì ly kỳ đâu. Tối đó anh hẹn đến đón Thục Nhi, nhưng anh kẹt khách nên tới đó trễ, thế là anh đến nhà Thục Nhi. Lúc chiếc xe đó đâm vào cổ thì anh chạy trờ tới. Anh cũng không ngờ mình phản ứng nhanh như vậy.

- Nhanh là thế nào?

- Thì anh chơi liều, đâm đại vô xe thằng đó, chắc bị bất ngờ quá nó không kịp phản ứng. Còn anh thì mở cửa xe lao về phía xe nó, la um sùm lên kêu cứu.

- Rồi người ta chạy tới?

- Ừ, thằng đó cũng không ngu mà giấu, nó khai ra sạch sẽ. Bà Duyên cho nó mấy chục triệu chứ đâu có ít.

Bích Hạnh xuýt xoa:

-Lúc nghe thằng bạn em kể, em thấy kinh dị quá. Mà tại sao bả làm như vậy chứ. Giựt chồng người ta còn muốn hại người ta, khủng khiếp.

Hưng suy đoán:

- Chắc thằng Nam tỉnh mộng ra, rồi chia tay với bả. Cũng có thể là bả muốn triệt cho yên tâm. mà cũng có thể bả ghen, ai biết được.

- Bây giờ bà ta ở đâu nhỉ?

Hưng cười lớn:

- Hỏi vậy mà cũng hỏi, trong “hộp” chứ ở đâu. Mà không phải là bả chỉ lãnh án đó thôi đâu, còn một tội nữa.

- Tội gì?

- Bả là đầu mối cung ứng gái mại dâm cho khách nước ngoài. Không biết chuyện này thằng Nam biết không.

- Hả? khủng khiếp quá.

- Coi con người thanh lịch vậy mà nhầy nhụa quá. Phen này thằng anh của em điêu đứng với bả luôn. Nó cũng bản lĩnh lắm mà, không hiểu sao mù quáng như vậy.

Bích Hạnh nhìn Hưng một cách mếch lòng:

- Anh đừng có phê phán như vậy, ảnh không mù quáng như anh tưởng đâu.

- Xin lỗi nhé, dù sao đó cũng là anh của em. Nhưng thôi, đừng nói chuyện đó nữa. Trước mắt là em tính sao về chuyện săn sóc khi Thục Nhi ra viện.

Không đợi Bích Hạnh trả lời, anh nói luôn:

- Anh sẽ đưa cổ về nhà anh, nhờ em gái anh lo.

Bích Hạnh lập tức lắc đầu:

- Ai làm vậy bao giờ, kỳ lắm. Tụi em là người thân, sao tự nhiên để anh lo.

- Anh tự nguyện mà. Vả lại Thục Nhi đâu còn là người trong dòng họ em.

- Nhưng gia đình em vẫn xem Nhi là cháu dâu, mẹ em tính rồi, sẽ để Thục Nhi ở nhà em.

- Anh nghĩ cổ sẽ không chịu đâu.

- Còn ở nhà anh, sẽ càng không có lý do chính đáng hơn.

Ngay lúc đó, giọng Nam vang lên phía sau hai người:

- Chuyện Thục Nhi cứ để mặc tôi, không cần phải bàn cãi như vậy.

Cả Bích Hạnh và Hưng đều quay lại. Bích Hạnh hơi ngạc nhiên, nhưng không phản đối. Còn Hưng thì cương quyết:

- Mày không thể thừa gió bẻ măng như vậy?

Nam cười lạnh:

- Cái gì thừa gió bẻ măng?

- Chính mày bỏ rơi Thục Nhi, bây giờ muốn đưa cổ về nhà là sao?

- Đó là chuyện riêng của gia đình tao, đừng xen vào. Mày chỉ làm vấn đề phức tạp thêm thôi.

- Nhưng tao thấy mày không đủ tư cách.

- Vậy còn mày thì đủ sao, tư cách gì vậy?

Hưng đuối lý làm thinh. Nhưng cái cách độc đoán lạnh lùng của Nam làm anh tức phát khùng. Cái tức của một người va đầu vào tảng đá mà không làm gì được tảng đá ấy. Từ đó giờ là vậy, Nam luôn chơi cái kiểu cao tay hơn anh. Và anh ghé như kẻ thù mà không làm gì nỗi.


*

* * *




Thục Nhi ngồi một mình ngoài vườn hồng. Cô ngồi trên băng đá, lắng nghe tiếng chim hót phía nhà thủy tạ vẳng lại. Đầu óc cô chậm chạp hoạt động. Nghe tiếng chim cô nhớ lại những ngày sống ở đây như một hồi ức xa xăm. Vào cái ngày đầu tiên Nam đưa cô về đây. Cuộc sống tiếp theo thì cô không nhớ. Nhưng ấn tượng về những buổi chiều tắt nắng trước đây, cô đã từng ngồi một mình ở chỗ này … Nhớ lại vẫn thấy cảm giác buồn phảng phất quanh mình.

Thục Nhi không nhớ mình đã trở về đây như thế nào. Nhưng khi dần dần trở lại với cuộc sống bình thường, cô không làm gì để thoát khỏi đây, thoát khỏi sự săn sóc chăm chút của dì Tám, sự có mặt thường xuyên của Nam bên cạnh mình. Nhưng trong tìm thức, cô không hề coi nơi đây là chỗ yên ổn của mình.

Cô quay lại nhìn khi nghe tiếng chân đi về phía mình. Hầu như chiều nào vào giờ này, dì Tám cũng đi ra gọi cô vào. Cô đã quen với điệp khúc ấy. Và chiều nay cô chủ động nói trước

- Còn sớm lắm, con muốn ngồi đây chơi. Dì cứ làm chuyện của dì đi, đừng lo cho con.

Dì Tám có vẻ ngạc nhiên vì cử chỉ linh hoạt của cô, nhưng không để lộ ra. Bà ngồi xuống băng đá

- Tối rồi, dì sợ muỗi cắn đó con.

Thục nhi cười nhẹ:

- Dì cứ làm như con bệnh hoạn lắm. Mà con cũng đâu phải là con nít. Có phải dì nghĩ con yếu ớt lắm không?

- Con còn yếu lắm, dễ bịnh, giữ kỹ vẫn hơn con ạ.

- Không phải đâu, tại con không nói, chứ con khỏe hơn lúc trước nhiều. Con định tuần sau sẽ về nhà con, và đi làm lại.

Dì Tám giật mình:

- Í, đâu có được, ít nhất một tháng nữa con mới hoàn toàn bình thường, bác sĩ dặn như vậy đấy.

- Nhưng mình vẫn hiểu chính mình hơn người khác, kể cả bác sĩ dì ạ.

- Dì thấy con có vẻ khỏe lên thật, nhưng khoan tính chuyện đi làm con à. Con vừa qua một tai nạn sốn chết, không dễ gì khôi phục hoàn toàn đâu, ráng dưỡng thêm thời gian đi con.

Thục Nhi không muốn nói tới nói lui chuyện này nên gật đầu cho xong:

- Dạ, con nói vậy chứ chưa đâu dì ạ.

- Nói vậy thì dì yên tâm. Trong nhà mình sau này nhiều chuyện buồn quá, dì muốn làm sao cho cả con và thằng Nam đều hòa hợp với nhau. Như vậy mới là một gia đình.

Bà đứng dậy:

- Con thích thì ở ngoài này chơi, để dì vô dọn bàn. Thằng Nam cũng sắp về rồi đó.

Bà đi vô nhà. Còn Thục Nhi thì trầm ngâm hẳn đi. Lúc nãy bà bảo muốn cô và Nam hòa hộp như một gia đình. Câu nói đó như đánh thức những tình cảm yên ổn, bắt cô phải suy nghĩ về cuộc sống hiện tại của mình.

Cảm thấy hơi choáng, cô đứng dậy, đi lên phòng nằm. Cô ý thức rất rõ sức khỏa mình chưa bình thường. Nên dù không muốn ở lại, cô cũng tự nhủ mình phải cố nén lòng.

Đang suy nghĩ miên man, Thục Nhi chợt trở lại thực tế khi nghe tiếng giày ngoài hành lang. Có vẻ hấp tấp như gấp chuyện gì đó. Không nhìn ra Thục Nhi cũng biết là Nam. Cô bèn quay mặt vào tường, nhắm mắt lại như ngủ.

Rồi cô cảm nhận được anh ngồi xuống giường, nghiêng người xuống nhìn cô. Cảm giác bị quan sát làm cô thấy vướng víu. Nhưng muốn tránh tiếp xúc với anh nên cô cứ nhắm kín mắt như ngủ.

Nam đứng lên, đi ra ngoài khép cửa lại. Chỉ chờ có vậy, Thục Nhi mở mắt ngồi lên. Quơ lấy chiếc gối, cô ôm trong tay, ngồi cúi đầu tiếp tục nghĩ lan man.

Đến tối, khi cô đứng bên cửa sổ nhìn vẩn vơ dưới sân, thì Nam lại vào phòng. Thục Nhi quay lại nhìn một cái. Rồi miễn cưỡng xoay hẳn người, dựa vào tường. Cô chưa biết nói gì thì anh đã chủ động lên tiếng:

- Em chưa ngủ sao?

- Còn sớm lắm, em không thấy buồn ngủ.

Nam đi lại phía cửa sổ đứng cạnh cô, nhưng anh nhìn xuống dưới chứ không quay mặt cùng hướng với cô. Hình như anh cảm thấy bất tiện khi gần gũi như vậy.

Một lát khá lâu, anh lên tiếng:

- Anh biết lúc chiều em không ngủ, có phải em muốn tránh mặt anh không?

Thục Nhi ngỡ ngàng làm thinh. Cô không ngờ anh đoán ra. Nhưng cô không có ý định giải thích. Mà cũng không đợi cô phải giải thích, Nam nói tiếp:

- Dì Tám bảo em muốn đi làm lại phải không?

- Dạ.

- Đừng liều như vậy, em chưa khỏe hẳn đâu.

- Em biết, nhưng em chỉ nghĩ thôi, tuần sau mới đi.

- Tuần sau cũng chưa được, phải ít nhất là hai tháng.

“Không nhiều đến vậy đâu, đến lúc đó chắc em sẽ chết ngộp mất.” Thục Nhi nghĩ vậy, nhưng ngoài mặt vẫn bình thản như không phản đối.

Nam chợt quay lại, anh đưa tay luồn trong tóc Thục Nhi, xoay đầu cô quay lại phía mình, nhìn đăm đăm:

- Em có biết, đến giờ anh vẫn chưa bình tĩnh được vì tai nạn của em không?

Thục Nhi ngửa đầu ra sau né tránh:

- Em biết lúc nào anh cũng tốt với em. Nhưng nó qua rồi mà, làm phiền nhiều người quá em ngại lắm.

Nam định giữ mặt cô lại, nhưng thấy cô quyết liệt quá, nên anh rút tay xuống, cười khẽ:

- Em có thể nói câu đó với người khác, nhưng đừng nói với anh.

Và ngoài sức tưởng tượng của Thục Nhi, anh nói một cách nghiêm túc:

- Nếu như lúc đó em chết, có lẽ anh tự tử rồi. Tự tử để trốn tránh sự ân hận day dứt suốt đời.

Thục Nhi cắn mạnh môi, lắc đầu:

- Em không hiểu, một người như anh không thể và không nên yếu đuối như vậy. Không thể như vậy được.

- Em không hiểu vì em chưa là người trong cuộc.

Thục Nhi lắc đầu, tay vô tình vung lên trong một cử chỉ bất lực, vì không diễn đạt được điều mình nghĩ. Quả thật là cô rất bàng hoàng khi Nam nói như vậy.

Nam giữ tay cô lại:

- Em kể anh nghe chuyện này nhé, có lần anh đọc, nhưng không tin. Nhưng đến giờ mới hiểu.

Chờ cho Thục Nhi chịu nghe, anh hơi cau mặt nói tiếp:

- Có một người đàn ông ngoai tình. Người đó yêu say đắm cô người yêu mới. Và bà vợ quá ghen nên giết cô gái bằng cách đẩy cô ta xuống sông. Kết thúc là cả ba người đó đều chết.

Thục Nhi nhíu mày, cố suy nghĩ câu chuyện để lý giải. Nhưng rồi cô không tìm được điểm nào giống trong chuyện của mình, trừ tình tiết người chồng ngoại tình.

Nam nói như lý giải:

- Người chồng lâm vào tình huốn bi kịch đó đã giải thoát bằng cách tự tử. Anh còn nhớ lúc đọc xong, anh cho rằng nhân vật đó nhu nhược. Nhưng bây giờ anh mới hiểu. Sống mà bị day dứt suốt đời thì cuộc sống rất vô nghĩa. Anh ta chết có ý nghĩa hơn.

Thục Nhi lắc đầu:

- Em không hiểu anh muốn nói gì. Chuyện này không giống chuyện của anh.

- Nó có một chi tiết giống, vì Thùy Duyên tàn nhẫn đến mức thành ác độc, thiếu lý trí. Cô ta dựng lên một vụ giết người như một chuyện hoang đường, em hiểu ra chưa.

Nam cắn chặt răng, tay bấu mạnh vào song cửa. Như cố gắng phi thường để thú thật cái điều ghê gớm đó.

Còn Thục Nhi thì như chấn động vì kinh hoàng. Cô lảo đảo định đến giường nằm. Nhưng rồi lại khụy xuống, chết ngất trên tay Nam.

Khi cô tỉnh dậy, điều đầu tiên cô thấy là cử chỉ đau khổ kỳ lạ của Nam. Lần đầu tiên anh để cho mình mất tự chủ như vậy. Anh chống tay trên thành giường, đầu gục xuống tì trán như đang suy nghĩ. Thục Nhi nhìn anh khá lâu. Rất nhanh, ý thức trở lại với cô. Nhưng trên hết là cảm giác kinh hoàng, ghê tởm người phụ nữ của Nam.

Cô chống tay ngồi lên:

- Anh ra ngoài đi, đừng để em thấy mặt, em xin anh.

Và cô bước xuống giuồng, đến mở tủ lấy áo quần xếp vào vali. Nam đứng yên một chỗ nhìn cô:

- Anh không ngờ em phản ứng thế này, em định đi đâu vậy Nhi?

- Ngay bây giờ em sẽ đến tìm Bích Hạnh. Rồi sau đó ... em chưa biết. Có điều là em không thể ở lại đây để thấy anh, dù chỉ là một giờ, hay một buổi tối.

Nam khẽ lắc đầu chán ngán. Anh biết không có gì có thể giữ cô lại đây được. Và chỉ biết yên lặng nhìn những động tác của cô.

Thục Nhi xếp đồ xong. Cô đến gọi điện cho Bích Hạnh và chỉ nói một câu ngắn gọn:

- Mình nhờ Hạnh một chuyện, hãy đến đón mình về nhà Hạnh đi, mình xin Hạnh đó, tới ngay nhé.

Rồi cô gát máy và đến lấy vali. Nhưng Nam giữ tay cô lại:

\ - Anh biết anh không đủ tư cách giữ em lại. Nhưng anh chỉ nói điều này thôi, rồi em tự suy nghĩ. Những ngày em ở đây, anh nhận thức rằng anh rất hạnh phúc. Dù em không có biểu hiện tình cảm nào với anh.

Thục Nhi đứng yên. Nam đến đứng đối diện với cô. Anh đưa tay sờ lên mặt cô, giữ lại thật lâu. Thục Nhi không né tránh. Nhưng gương mặt vẫn như pho tượng. Rồi cô buột miệng:

- Anh nhìn em làm gì? Tìm đường nét của chị Nhàn trên mặt em phải không?

Nam hơi cắn môi, anh buông tay xuống, nhưng vẫn nhìn cô đăm đăm:

- Anh quên tình cảm đó rồi, và cũng không tự huyễn hoặc mình nữa. Anh chỉ nhìn thấy em, yêu chính con người em. Tình yêu đó có lâu lắm, anh chỉ sai lầm không nhận ra.

- Vậy anh nhận ra từ lúc nào?

- Anh không biết, nhưng anh đã không muốn ly dị. Chỉ tại em cứ hành động ào ào. Em đã dồn anh vào chân tường, không cho anh, dù một thời gian ngắn ngủi, để nhìn lại cuộc hôn nhân của mình.

Thục Nhi nhìn xuống chân mình. Lắng nghe những tình cảm mâu thuẩn đến quay quắt trong lòng mình. Rồi cô trấn tĩnh, ngước lên:

- Khi Bích Hạnh đưa em tới với người khác, em không thể nào rung động nỗi với họ. Anh có biết tại sao không? Vì em không thể quên anh được.

Nam bước tới một bước, định ôm lấy cô, nhưng cô lùi lại:

- Em luôn điên cuồng với ý nghĩ sẽ thành đạt, giàu có, để anh đừng coi thường em.

- Anh không cần những cái đó, tại sao em quan niệm sai lầm như vậy?

- Có lẽ em đã chịu mặc cảm nhiều quá. Và vì em bị anh chi phối nhiều quá. Đến nỗi em không dám gặp anh, không dám nghe điện thoại khi anh gọi, em sẽ không quên nỗi anh.

Nam nhìn cô chăm chú. Anh không hiểu nỗi tại sao cô lại thú nhận điều đó trong khi sắp bỏ đi. Và anh cố gắng không để xảy ra chuyện đó:

- Anh biết anh đã làm em đau khổ. Nhưng mà vẫn có thể bắt đầu lại. Tại sao vì ghét Thùy Duyên mà em tự tước mất hạnh phúc của mình. Đừng như vậy Nhi.

- Em cảm thấy không chịu nỗi, khi anh đã vì người phụ nữ đó làm khổ em. Có lẽ anh không nên đưa em về đây. Và đừng quá thành thật để nói với em chuyện đó.

- Anh không muốn lừa dối em.

- Em không biết, nhưng em không chấp nhận.

- Hãy nhìn vào tình cảm của mình đi Nhi, đừng để sự thù hận làm khổ em, và khổ cả anh nữa.

- Em không biết, cứ để thời gian lắng dịu đi anh. Em muốn anh nhìn lại tình cảm của anh, xem anh có thật sự yêu em, hay chỉ là ảo tưởng. Như suốt mấy năm trời anh cứ tưởng còn nhớ chị Nhàn.

- Tuyệt đối không, anh sai lầm một lần là đủ rồi.

- Nhưng em thì không còn niềm tin, chuyện chị Duyên sẽ ám ảnh em nếu em cứ phải thấy anh. Bây giờ em chỉ muốn sống một mình thôi.

- Anh không bắt buộc em gì hết, nhưng đừng làm anh phải hối hận suốt đời, em hứa không?

Thục Nhi không trả lời. Ngoài cửa có tiếng chân Bích Hạnh, cô vội đi ra. Đến cửa, cô quay lại:

- Chào anh.

Nam chỉ giơ tay như đáp lại. Khuôn mặt không nói lên điều gì ngoài lặng câm của sự đau khổ cố nén.

Thục Nhi theo Bích Hạnh đi ra xe. Khi ra cổng, cô chợt quay đầu nhìn lên cửa sổ phòng mình. Cô thấy Nam còn đứng đó nhìn xuống.

Bất giác cô tự hỏi lòng mình. Rằng đã quyết định không quay về ngôi nhà này vĩnh viễn hay chưa. Và cô mím môi lại, cảm thấy mình không đủ sức quyết định lúc này.

Rồi một ngày nào đó, khi tất cả lắng dịu, có lẽ cô sẽ có cảm giác cần anh hơn.

Bỗng nhiên cô nhớ lại ngày Thục Nhàn đặt tay cô vào tay Nam...

HẾT
Hoàng Thu Dung
Tiểu thuyết | Nhận xét(18) | Trích dẫn(0) | Đọc(90227)
Tkimnhoc
12/02/2012 20:22
Mot ket thuc buon nhung hop ly.
vuthiviet Email
10/02/2012 12:48
Minh xem nhu tap 2 phan 1 la phan ket, mot ket thuc dep cho Nam va Nhi.hoa
09/02/2012 15:20
Tác giả Hoàng Thu Dung cần xem lại sự liên kết giữa tập 2 phân 1 và các phần còn lại của tập 2. Ở tập 2, phần 1 Thục Nhi và Nam đang bắt đầu có tình cảm với nhau/ Đùng một cái tập 2, phần 2 quay sang bị mê hoặc bởi Thùy Duyên. Điều này không hợp lý, liền mạnh
tkimnhoc
08/02/2012 09:02
truyen ket thuc lam minh buon ca nguoi.
uotmi Email
06/02/2012 16:33
mih thay nam that la nhu nhuoc wa!!!sweat
Bunma_03 Email
06/02/2012 13:56
sweatthật là quá hụt hẩng.
uotmi Email
04/02/2012 22:21
troi!!!!!! truyen ket thuc j ma bun wa vay? toi nghiep thuc nhi wa!!.
ThanhLân235 Email
04/02/2012 13:52
hẫng
Phân trang 2/2 Trang đầu Trang trước 1 2 Trang cuối
Viết nhận xét
Hình vui
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
Mở HTML
Mở UBB
Mở hình vui
Ẩn giấu
Hãy nhớ
Tên gọi   Mật khẩu   Khách không cần mật khẩu
Địa chỉ web   Email   [Đăng ký]