Đêm Noel, cả thành phố như bừng lên bởi những dòng người đổ xô ra đường. Tiếng chuông đổ từng hồi trong đêm rực rỡ. Cũng như bao năm trước kia ,người ta chỉ có náo nhiệt và vui vẻ, như tận hưởng không khí rộn rã thánh thiện . Thúy Văn ngồi dưới nền gạch, lắng nghe tiếng chuông đổ từ phía nhà thờ. Khuôn mặt im lìm không một cảm xúc. Rõ ràng không khí náo nức bên ngoài cũng không có tác động được vào cõi lòng chết lặng của cộ Cô nghe tất cả âm thanh đó như ở nơi nào đó xa xăm lắm.

Lê Vin ngồi đối diện với cô, cả anh cũng im lặng lắng nghe chuông đổ. Trước mặt anh và cô là chai sâm banh , vài thúc ăn nguội và một ổ bánh kem, quà Noel mà Lê Vin mang đến cho cô.

Buổi tiệc nhỏ cho riêng hai người nhưng anh vẫn chuẩn bị với tất cả sự chăm chút riêng dành cho cô.

Tiếng chuông đã tắt, không khí trong phòng trở lại vẻ thinh lặng. Ánh nến vẫn lung linh soi khuôn mặt hai người một vẻ mờ ao?, trầm buồn.

Thúy Văn ôm chú gấu bông vào lòng, nói nhỏ:

-Vắng lặng quá.

-Chỉ cần cô mở cửa, sự náo nhiệt sẽ ùa đến với cô, hãy thử xem – Lê Vin nói như khuyến khích.

Nhưng khuôn mặt cô vẫn im lìm không sinh khí:

-Thôi, tôi không chịu nổi sự Ồn ào đó.

Cô lặng thinh một chút, rồi nói tiếp, giọng cô nhẹ như tiếng thở, mơ hồ như một cõi xa xăm:

- Đêm nay là đêm tân hôn của họ đấy, có lẽ bây giờ họ đang đón Noel ngoài đường. Họ cưới nhau trong ngày hôm nay, ý nghĩa quá phải không?

Lê Vin chăm chú nhìn cô, không trả lời. Cô ngước lên nhìn anh, nhắc lại:

-Ý nghĩa quá phải không?

Nói xong câu đó, cặp môi hồng của cô nở một nụ cười lạt lẽo. Cô nghiêng đầu như lắng nghe âm thanh bên ngoài nhưng không nghe thấy gì. Và vẻ mặt cô trở lại vẻ ảm đạm:

-Tại sao anh không ra ngoài đường, không có lý do gì để anh tránh những cuộc vui dành sẵn cả/

Lê Vin vẫn không trả lời và vẫn nhìn cộ Cái nhìn dịu dàng, ấm áp như cả một trời yêu dấu mà anh sẵn sàng ấp ủ cho cộ Nhưng lại là thứ tình cảm lặng vào trong, mà bình thường cô sẽ không bao giờ thấy.

Không nghe anh nói gì, Thúy Văn thở dài:

-Cả anh cũng cần sự yên tĩnh nữa sao ?

Lê Vin nghiêng người tới, rót rượu ra ly, rồi đưa một ly đến trước mặt cô:

-Mừng giáng sinh của riêng chúng ta.

Cả hai chạm lỵ Thúy Văn mím miệng nhấp ngụm rượu. Cô chớp mắt, nhìn mãi xuống làn nưóc lóng lánh:

- Đắng quá, và lại cay, không ngon như tôi vẫn tưởng. Anh có tin đây là ly rượu đầu tiên trong đời tôi không?

Lê Vin gật đầu, mắt vẫn đăm đăm nhìn cô, nhưng cô không ngưóc lên, chỉ cưòi khẽ:

-Nó giống như cuộc đời tôi vậy, cay đến rơi nước mắt.

-Nhưng nếu nghe dư âm còn lại của nó , cô sẽ thấy rất ngọt.

-Tôi không tin đâu.

-Uống một lần nữa thử xem.

Thúy Văn ngoan ngoãn làm theo. Cô định lắc đầu thì Lê Vin cười như khuyến khích:

-Giữ lại một chút vị đắng của nó, rồi nó sẽ tan đi. Cái còn lại sẽ ngọt dịu, hãy kiên nhẫn đi rồi cô sẽ thấy.

Thúy Văn chợt buông ly xuống, thẫn thờ:

-Tôi không kiên nhẫn nổi, tôi quá sợ vị nồng của nó rồi.

Lê Vin mỉm cười:

-Cô có biết không Thúy Văn, đời người cũng giống như hơi rươu vậy. Cái đầu tiên nhận chịu là cay đắng đấy, nhưng qua rồi sẽ tìm thấy dư âm ngọt ngào, sẽ lan tỏa dần dần, miễn là người ta biết nhận ra và đón nhận nó.

-Anh nói nghe hay lắm đấy, anh Lê Vin.

-Vậy thì thử một lần nữa xem.

Thúy Văn làm theo lời anh, lại nâng ly lên nhấp một ngụm . Lê Vin không uống mà chỉ ngồi yên quan sát cộ Thúy Văn nghiêng đầu nhìn anh:

-Nếu tôi lỡ say, anh sẽ không cười chứ ?

-Thỉnh thoảng cũng nên phiêu lưu một chút, nhất là khi cô quá buồn.

Anh cầm ly rượu trên tay, nhìn nó một cách trầm tĩnh:

-Tôi nghĩ tối nay cô sẽ khóc, sẽ tự đày đoa. mình, và sẽ hình dung đêm hạnh phúc của anh tạ Tôi thấy điều đó thật vô lý, và quyết tâm để nó không xảy ra với cô.

Thúy Văn cười tư lự:

-Nó đã xảy ra rồi, từ hơn một tháng naỵ Tôi thấy mình dại dột và cố quên, nhưng càng sợ nó thì càng bị nó dìm vào tuyệt vọng không lối thoát. Chẳng lẽ quên một người lại khó đến vậy sao ?

-Rất khó đấy Thúy Văn, nhưng nếu dùng lý trí để khống chế, rồi cô sẽ thấy quên là điều rất dễ.

Thúy Văn chớp mắt nhìn xuống, thoắt một cái giọt nước mắt rơi xuống mặt cộ Đọng lại trên mình chú gấu giọt nước long lanh. Lê Vin nhìn thấy tất cả nhưng vẫn mỉm cười:

-Sao lại để mình yếu đuối như vậy Thúy Văn ? Cô vẫn là người bản lĩnh kia mà. Hãy nhớ lại đi, khi anh ta thât' bại, cô đã cương nghị làm điềuquá sức mình vì anh tạ Vậy thì khi anh ta không xứng đáng, cô càng phải cứng rắn gạt ra khỏi ký ức.

Thúy Văn lau mắt nhưng không được, nước mắt vẫn cứ tuôn giọt xuống mặt. Lê Vin từ tốn rút khăn lau cho cô:

-Giờ này anh ta đắm chìm trong hạnh phúc, còn cô thì ở đây mà khóc, mà lại vì một người không xứng đáng với cộ Hãy tự hỏi lại mình xem, cô khóc vì cái gì chứ ?

Thúy Văn thút thít:

-Tôi biết anh ta như thế, thậm chí không còn kính trọng, nhưng tôi vẫn không quên được anh ta.

-Nếu bây giờ cô được anh ta, liệu cô có đón nhận mẫu người như vậy không?

-Không, tuyệt đối không.

-Vậy thì không có lý do gì cô tự đày đoa. mình cả. Thời gian qua cô yếu đuối đến mức tôi không nhận ra cô . Sao vậy Thúy Văn?

Thúy Văn hít mũi:

-Tôi cũng không biết , nhưng quả thật không thể nào vượt lên được. Tôi không hối hận về những gì đã làm cho anh ta, nhưng vẫn cảm thấy căm thù. Tôi ghét cả hai người họ.

- Đúng, không chỉ mình cô, mà tất cả ai rơi vào trường hợp như vậy cũng khó tha thứ. Cô phản ứng như thế là rất hiền, rất nhân hậu. Và tôi nghĩ, anh ta cũng không hề sung sướng.

Thúy Văn cúi đầu, cưòi khẽ:

-Thật khó mà tin được điều đó.

-Tôi là người ngoài cuộc, nhưng tôi hiểu rò, Hiệu Nghiêm sẽ sống suốt đời với bản án của lương tâm. Dù có tệ hại cách mấy, anh ta vẫn là con người kia mà.

Thúy Văn mân mê ly rượu trên tay, mắt vẫn nhìn xuống. Cô có vẻ cố nhớ một điều gì đó trong đầu óc đang mù mờ của mình, rồi cô ngưóc lên:

-Cám ơn anh nhiều lắm.

Lê Vin hơi nhướng mắt:

-Về cái gì ?

Cô đưa tay chỉ một vòng dưới gạch:

-Về những điều anh đã làm cho tôi tối naỵ Nếu không có anh, chắc tôi sẽ buồn ghê gớm.

-Vậy còn bâygiờ ?

-Tôi thất đỡ sợ, đỡ nặng nề. Tôi cũng không giải thích được.

-Tốt lắm, tôi rất dễ chịu khi không phải nhìn cô tàn rụi như trưóc đây. Cô phải vui vẻ lên. Tôi thích nhìn cô cười lắm Thúy Văn.

Anh chợt đứng dậy, bưóc tới mở nhạc. Điệu slow vang lên giữa căn phòng tối mờ mờ, cũng trữ tình như ở vũ trường khi trầmlắng. Thúy Văn ngồi nghiên đầu lắng nghe. Cả hai không nói với ai, chỉ còn tiếng nhạc dìu dặt dễ chịu.

Một lát Thúy Văn tựa vào tường, thiu thiu ngủ. Cuối cùng cô ngủ say ngay dưới nền gạch, quên mất sự có mặt của Lê Vin. Anh bước qua kê nhẹ đầu cô lên gối, rồi vẫn ngồi yên bên cạnh cô.

Thời gian cứ chầm chậm trôi quạ Những ngọn nến tàn rồi lại thay bằng ngọn nến khác. Lê Vin duỗi chân trên gạch, lặng lẽ hút thuốc và nghe nhạc. Bên cạnh anh, Thúy Văn vẫn ngủ say vì men rượu. Đây là một đêm Noel đặc biệt nhất của cô từ trước đến nay.

Trong đầu cô không còn bị hình ảnh của Hiệu Nghiêm đày đọa nữa.

Chuyến bay đi Hồng Kông bị hoãn lại một giờ vì sự cố kỹ thuật. Những hành khách có người ở lại phòng chờ, có người rời phi trường tranh thủ đi công việc. Hiếm khi nào phòng chờ lại đông người như hôm naỵ Hiệu Nghiêm ngồi tựa vào nệm ghế, thờ ơ nhìn người ta đi lướt qua trước mặt. Điệu bộ anh ta là của một người luôn chán chường, luôn trĩu nặng một tâm tư nào đó rất u ám . Mà tất cả những điều đó là ý nghĩ câm nín một mình.

Từ phía cầu thang, một cô gái áo trắng đang đi lên. Thoáng nhìn cô gái, tim Hiệu Nghiêm như nhói lên, đập mạnh. Anh ngồi thẳng lên nhìn cô ta, nhưng rồi khi cô lên hết cầu thang, anh lại buông người xuống, thờ ơ và thất vọng.

Cô ta gợi anh nhớ đến hình bóng một người, mà dù đã nhiều năm trô iqua, lòng anh vẫn còn nguyên vẹn cảm xúc khi nhớ lại.

Bây giờ anh đã vững vàng trên đường đời với một sự nghiệp huy hoàng và một gia đình bền vững. Nhưng tất cả hạnh phúc đó vẫn không đủ sức bứt rời anh khỏi hình bóng của Thúy Văn. Nó mãi là một nỗi nhung nhớ, day dứt. Và tình yêu say đắm đó đã dập tắt tình cảm vợ chồng đang mỗi ngày một phai nhạt, dù anh đã cố hết sức gìn giữ vì đứa con.

Cũng như lúc này , khi nhìn lầm cô gái, anh bỗng nhớ Thúy Văn da diết. Hình bóng mà cô để lại trong tâm trí anh là khuôn mặt xanh xao, đờ dại vì đau khổ. Đó là lần cuối cùng anh gặp cô ở toà án nhận quyết định ly dị. Nó ám ảnh anh đến nỗi suốt nhiều năm sau, mỗi khi nhớ lại, anh vẫn cảm thấy đau đớn như chuyện mới vừa xảy ra.

Những ngày đầu chia tay, anh sống dở chết dở vì đau khổ. Đã bao nhiêu lần anh tìm đến Thúy Văn nhưng cô cự tuyệt quyết liệt. Và sau đó cô mất hút giữa cuộc sống ồn ào của anh. Ngay cả Hữu Tri cũng không thèm nói với anh cô đã sống như thế nào.

Cuối cùng anh đã tự thỏa hiệp với mình, quay về sống với cuộc đời của mình bên cạnh vợ con và chấp nhận thực tế là anh vơi Thúy Văn mỗi người đều có cuộc sống riêng.

Hiệu Nghiêm đứng dậy, đi về phía quầy định mua lon nưóc. Nhưng ngay lúc đó, một cặp vợ chồng đi ngược hướng về phía anh. Hiệu Nghiêm đứng khựng lại. Anh vừa nhận ra Thúy Văn. Rõ ràng là cô chư 'không ai khác được. Cô đang loay hoay tìm cái gì đó trong sắc taỵ Bên cạnh cô, người chồng bế đứa bé trên tay nhìn như chờ. Đứa bé cũng nhoài người về phíá mẹ như vòi vĩnh. Trông họ đẹp đôi, rạng rỡ giữa những hành khách xugn quanh.

Hiệu Nghiêm tiến về phía họ, giọng thật bình tĩnh:

-Thúy Văn.

Anh quay lại, gật đầu chào chồng cô rồi quay qua nhìn cộ Cả Thúy Văn cũng rất ngạc nhiên, cô tròn xoe mắt nhìn rồi mỉm cười:

-Không ngờ gặp anh ở đây, anh đi đâu vậy ?

-Anh đi Hồng Kông , bị trễ chuyến bay nên phải ở lại chờ, còn em ?

-Em đi Pháp.

Cô quay lại, vịn nhẹ lên tay Lê Vin:

-Anh còn nhớ anh Nghiêm chứ ?

Lê Vin gật đầu:

-Anh vẫn nhớ.

Thúy Văn mỉm cười với Hiệu Nghiêm:

- Đây là chồng em, anh đã gặp anh ấy một lần trưóc đây, chắc anh không nhớ đâu hả ?

Hiệu Nghiêm lắc đầu:

-Quả thật anh không nhớ. Con em đây phải không, được mấy tuổi rồi ?

-Nó ba tuổi.

Lê Vin nói một câu gì đó với đứa bé, nó vẫy vẫy tay chào anh bằng một tràng tiếng Pháp. Hiệu Nghiêm mỉm cười với con bé, và nhìn nó thật lâu. Anh nhận ra nó giống Thúy Văn như tạc. Chỉ có đôi mắt màu nâu sẫm là màu mắt của chạ Con bé xinh xắn như một thiên thần, đáng yêu đến nỗi làm lòng anh nhói lên một thứ tình cảm kỳ lạ.

Hiệu Nghiêm định mời cả hai đến quầy nước nhưng Lê Vin đã nói gì đó với Thúy Văn. Anh quay lại chào Hiệu Nghiêm rồi bồng đứa bé đi về phía quầy đồ chơi. Như một cách tế nhị để vợ tự do nói chuyện.

Thúy Văn nhìn Hiệu Nghiêm, cười thân mật:

-Anh có khỏe không? Chị Oanh lúc này thế nào ? Lâu rồi em không về đây, thấy cảnh vật khác đi rất nhiều.

-Anh vẫn vậy, còn em ? Em lấy chồng từ lúc nào vậy ?

-Cách đây năm năm.

-Lúc nãy em bảo anh và anh ấy có gặp nhau à ? Quả thật anh không sao nhớ nổi.

Trước đây em làm trợ lý cho anh ấy. Cưới nhau được hai năm thì em theo anh ấy qua Pháp. Lần này tụi em đưa bé Helen về thăm cậu nó.

-Em về ở bao lâu rồi ?

-Một tháng.

Hiệu Nghiêm trầm ngâm:

-Vậy mà tuần trước gặp Hữu Tri ngoài đường, anh ấy không hề nói cho anh biết. Cả em nữa, sao em không gọi điện cho anh biết ?

Thúy Văn ngạc nhiên nhìn anh như muốn bảo ý muốn của anh là thừa. Nhưng cô chỉ nói nhẹ nhàng:

-Em và anh ấy đi nhiều quá, bận rộn suốt nên em không có thời giờ thăm bạn.

-Em hơi khác xưa đó Thúy Văn.

-Vậy hả ? Dù sao thì cũng đã mấy năm, em cũng phải già đi chứ.

-Không, em rất trẻ trung, rất đẹp. Nhưng điều anh muốn nói là, em có vẻ là một phụ nữ hạnh phúc.

Anh vừa nói vừa nhìn Thúy Văn chăm chăm. Cái nhìn đắm đuối không cần kềm chế. Đến nỗi cô có cảm giác nếu chỉ có riêng hai người, chắc anh sẽ ôm chầm lấy cô trong vòng tay cuồng nhiệt. Tự nhiên cô khẽ rùng mình, và nói lãng chuyện:

-Con anh đã lớn chưa ? Anh được mấy cháu rồi ?

Hiệu Nghiêm có vẻ không thích cách nói xã giao khách sáo của cộ Trong lòng anh, cô vẫn là Thúy Văn thân thiết như ngày trước. Mặc kệ hoàn cảnh hay thời gian xa cách. Anh không hiểu rằng cô đã thay đổi, đã bỏ quên quá khứ khi sống ở xứ sở xa xôi, bên cạnh chồng con với đầy đủ hạnh phúc. Anh càng không hiểu rằng, cô chẳng có lý do gì để lưu luyến anh, vì anh và cô chia tay với tình cảm không giống nhau.

Anh hỏi một cách buồn rầu:

-Em sống có hạnh phúc không?

Thúy Văn mỉm cười:

-Em không biết sau này thế nào, nhưng những năm qua, em chưa bao giờ bị buồn . Không biết thế có thể gọi là hạnh phúc không ?

Hiệu Nghiêm gật nhẹ đầu. Nụ cười của cô nói lên tất cả hạnh phúc hoàn mỹ, dù cô không diễn đạt bằng lời. Nhưng cách thể hiện không phô trương của cô lại làm anh đau, nỗi đau của sự tiếc nuối day dứt.

Anh cười nhẹ:

-Chúc mừng em.

-Cám ơn anh.

-Còn anh thì .. chưa bao giờ anh tìm được cảm giác đó. Cả sự bình yên cũng không.

Thúy Văn cười như không hiểu:

-Anh chẳng có lý do gì để nghĩ như vậy, nếu có, em nghĩ anh cũng không nên quan trọng nó.

Hiệu Nghiêm nhìn thẳng mặt cô:

-Em nghĩ sao, nếu anh bảo là trong suốt những năm qua, chưa bao giờ anh quên được em ?

Thúy Văn mở mắt lớn nhìn anh, rồi cười gượng:

-Cả anh và em đều đã có gia đình, anh không nên nói vậy.

-Không, có thể với em, chuyện đó đã qua, nhưng với anh thì khác. Bao năm rồi anh vẫn chờ đợi có dịp gặp em, để nói vói em tất cả gánh nặng trong lòng anh. Anh không cần biết em nghĩ gì nhưng anh cần nói.

Thúy Văn tò mò nhìn Hiệu Nghiêm nhưng vẫn im lặng. Anh cắn răng như cố kiềm chế sự xúc động:

-Anh luôn nghĩ về em như nghĩ về một người vợ. Và điều tệ hại hơn là tình cảm đó anh không sao có được.

-Nhưng bây giờ em có chồng rồi – Thúy Văn nói khẽ.

-Anh biết, anh biết em rất hạnh phuc'. Anh mừng cho em. Nhưgn anh không thể không nói với em những ý nghĩ đã dày vò anh, anh muốn em nghe cho hết rồi sau đó quên hay nhớ là tùy em.

Thấy vẻ mặt phân vân của cô, Hiệu Nghiêm cười buồn:

- Điều tệ hại nhất là, sau khi cưới Yến Oanh rồi, anh vẫn không sao quen đượ cý nghĩ đó là gia đình thật sự của anh. Những đêm nằm bên cạnh cô ấy, anh lại chìm đắm với hình ảnh em. Những ngày cuối cùng sống với em, nó đáng nhớ đến nỗi, anh không chịu nổi tính cách lờ đờ trầm mặc của Yến Oanh.

Thúy Văn ngắt lời một cách dịu dàng:

-Anh luôn sai lầm như thế, khi sống với em thì nhớ chị ấy. Khi được chị ấy thì nhớ em. Anh không nghĩ làm như vậy vợ anh sẽ đau khổ sao ? Em đã trải qua nên em biết, tâm lý hoài nghi đó kinh khủng lắm.

-Anh đã cố gắng giấu kín tình cảm đó, nhưng Yến Oanh vẫn biết. Cô ấy sống dật dờ, xanh xao vì ghen, vì mất niềm tin. Và chính cô ấy cũng quay lại hối hận vì đã li dị Hữu Tri.

-Có chuyện đó nữa sao ? Thúy Văn thốt lên.

-Tụi anh luôn sống trong tâm trạng nuối tiếc quá khứ. Cả anh và Yến Oanh đều nghĩ rằng, nếu trước đó cả hai đều bằng lòng với hoàn cảnh mới thì lại tốt hơn.

-Thật kinh khủng, thật sai lầm, em thành thật khuyên anh đấy, hãy nghĩ lại đi.

-Muộn rồi Văn ạ. Cuộc sóng mà em, tâm lý chugn là người ta chỉ biết lao tới. Có lúc đứng lại nhìn những gì đã qua thì đã muộn . Những thành kiến về nhau làm không ai đủ kiên nhẫn để bắt đầu lại. Và tụi anh bây giờ chỉ còn tâm lý sống vì con, tình yêu đã qua rồi.

Cả hai chợt im lặng, mỗi người đều trầm ngâm với những ý nghĩ riêng. Rồi Hiệu Nghiêm lại lên tiếng:

-Có thể em đã thoát khỏi đời anh một cách nhẹ nhành, nhưng anh thì không được như vậy, vì anh đã nợ em quá nhiều. Từ lúc em biết anh cho tới tận lúc chia tay, anh hiểu chỉ là những ngày đau khổ của em. Số em thật bất hạnh khi vướng vào anh, phải không?

Thúy Văn nói một cách chậm rãi:

-Sau này, thỉnh thoảng em có nhớ lại, nhưng nó không vui vẻ gì. Và rút kinh nghiệm về thất bại của anh, em luôn chăm chút cho hạnh phuc hiện tại của em.

Hiệu Nghiêm nhìn cô chăm chú nhưng không nói gì. Cô không nhìn anh, và tư lự nhìn mông lung ra ngoài:

-Rất may cho em là Lê Vin hiểu và vị tha với em tuyệt đối. Đôi lúc em có ý nghĩ, anh ấy yêu em đến mức sợ cả nắng gió thổi vào người em . Anh ấy che chắn cho mẹ con em tất cả mọi mặt. Có một người chồng như thế, em không dám để tư tưởng đi hoang bao giờ.

Cô ngước lên, mỉm cười với anh:

-Cho nên em thật tình khuyên anh, hãy chăm chút cho hiện tại của anh. Vì em đã quên quá khứ rôi, em đâu có bị anh làm khổ, anh đừng bị dằn vặt về em nữa.

-Nhưng có một điều anh không thể làm được, là anh vĩnh viễn chỉ yêu em.

Thúy Văn lắc đầu phủ nhận:

- Đừng có sai lầm như vậy anh.

Hiệu Nghiêm nghiêng đầu nhìn vào mắt cô:

-Hãy nói thật với anh, mấy năm qua, em có ước muốn gặp lại anh không? Có cần phải nói điều gì với anh không?

-Không , em không có gì để nói cả.

Hiệu Nghiêm có vẻ hoài nghi, nhưng khi nhìn vẻ mặt tĩnh lặng của cô, anh hiểu cô nói rất thật. Bất giác anh thở dài:

-Thôi, dù sao thì mong ưóc của anh cũng đã đạt được, dù gặp em rất ngắn ngủi, nhưng anh vẫn nhẹ lòng vì đã nói được với em những gì cần nói.

Anh chợt đổi giọng:

-Anh rất sung sướng khi thấy em thế này. Sau này về nước, nhớ cùng chồng đến thăm anh.

Thúy Văn gật đầu:

-Em hứa, cho em gởi lời thăm chị Oanh. Bây giờ em đi nha.

-Tạm biệt.

Thúy Văn cười nhẹ với anh rồi đi đến phía cuối phòng nơi Lê Vin và đứa bé đang chờ.

Trên loa chợt thông báo mời hành khách chuyến bay đi Pháp ra máy baỵ Hiệu Nghiêm ngồi một mình ở băng ghế, đôi mắt đăm đắm theo dõi những bước chân xa dần của Thúy Văn. Đến lúc bóng cô khuất ở cửa, anh vẫn thẫn thờ nhìn theo.

Và khi ngồi trên máy bay, nhìn những cụm mây lãng đãng bên ngoài, anh hình dung một chiếc máy bay khác giờ này cũng lơ lửng giữa bầu trời. Chuyến bay đó đưa người phụ nữ yêu quý nhất đời anh mỗi lúc mỗi rời xa anh, xa mãi về khoảng cách, nhưng hình bóng cô thì vĩnh viễn ở trong tim anh.

Hoàng Thu Dung
Tiểu thuyết | Nhận xét(12) | Trích dẫn(0) | Đọc(12603)
thuy huong Email
30/07/2011 21:06
co Dung cho e tham khao y kien ve viec viet kich ban phim duoc khong co.neu dc thi c hay gui mall cho con nha.cam on co nhiu.maii con la :luckystart_ofmy@yahoo.com.
tuyet uyen
28/07/2011 17:33
ket thuc nhoi tim qua
Phân trang 2/2 Trang đầu Trang trước 1 2 Trang cuối
Viết nhận xét
Hình vui
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
Mở HTML
Mở UBB
Mở hình vui
Ẩn giấu
Hãy nhớ
Tên gọi   Mật khẩu   Khách không cần mật khẩu
Địa chỉ web   Email   [Đăng ký]