Tố Trân ngẩng đầu lên, sửng sốt khi thấy Thiên Bảo đang đứng trước mặt. Cô ngồi ngay ngắn lên, nhìn anh :

- Anh đi đâu vậy ? Sao anh biết em về nhà ?
Minh Thư đã đi làm hơn một tháng. Cô nắm bắt công việc khá nhanh, nhanh hơn sự suy đoán của Thiên Bảo. Buổi đầu tiên tiếp xúc, thấy cô hoàn toàn mù tịt về việc mình sẽ làm, thậm chí không hiểu được thế nào là hoạt động của một công ty, Thiên Bảo rất ngán ngẩm. Anh không hiểu tại sao trước đây ba cô cũng là một giám đốc, mà cô lại quá mơ hồ về công việc như vậy. Anh nghĩ nếu qua hai tháng thử việc, nếu Minh Thư vẫn tỏ ra không có khả năng, anh sẽ chuyển cô xuống làm việc khác. Lúc ấy lương tâm của anh không phải bị cắn rứt.
Hình như Minh Thư muốn về, nhưng hắn cản lại. Cô có vẻ miễn cưỡng khi vào nhà.

Thiên Bảo cảm thấy bất an giùm Minh Thư. Anh đứng dậy và đi ra sân, kín đáo quan sát nhà kế bên. Gã nọ mở cửa cho Minh Thư, cô đi phía sau hắn vào nhà. Thiên Bảo không thấy được bên trong dù cửa vẫn mở.
Thiên Bảo về nhà, anh thay đồ nằm xuống giường nhưng không ngủ. Cảm giác bất ổn lúc nãy càng rõ ràng. Tự nhiên anh thở dài nhớ lại cuộc nói chuyện tuần trước với Minh Thư. Rốt cuộc thì anh đã nói bậy bạ không ra gì cả. Mãi đến giờ anh mới hiểu hết câu nói của cô : “Một người thông minh ắt hẳn sẽ chỉ nói những điều mình đã hiểu”. So với những gì anh đã nói, cô mắng như vậy hãy còn nhẹ lắm.
Tố Trân đẩy cửa bước vào phòng, trên tay là hai ly Champagne đầy sóng sánh. Cô đến trước mặt Thái Quang, đặt hai chiếc ly xuống bàn đầy vẻ trịnh trọng. Thái Quang buông tờ báo xuống nhìn cô như ngạc nhiên. Cử chỉ của anh làm Tố Trân cười nhếch môi :

- Em có thể ngồi đây với anh không ? Có phá vỡ thế giới yên tĩnh của anh không ?
Phân trang 2/3 Trang đầu Trang trước 1 2 3 Trang sau Trang cuối [ Kiểu hiển thị Trích dẫn | Liệt kê ]