Hương Phi thấy tuyệt vọng quá, mắt cô chớp chớp như muốn khóc:

- Anh nói thế vì muốn trả thù tôi phải không? Trả thù vì những gì tôi đã gây ra cho anh.
Hương Phi nói một cách hồi hộp:

- Anh có khỏe không?
Vĩnh Tuyên và Vân Trinh đã đưa bé Lam đi Vũng Tàu từ chiều qua . Vân Trinh đã bảo Hương Phi đi theo . Nhưng cô từ chối . Nếu có Vĩnh Tường đi có lẽ cô đã đi chơi . Nhưng anh ta không có hứng thú đi xa . Và thẳng thừng bảo là không khoái mấy vẻ ủ dột của cô . Hương Phi tự ái muốn đi để chứng minh sự vô tư của mình . Nhưng nghĩ đến chuyện chứng kiến sự thân mật của của hai người đó cô lại tự nhủ thà ở nhà một mình.
Hương Phi tò mò không chịu nổi. Cô quyết định là sẽ... nghe lén xem họ nói gì. Kể cũng đáng xấu hổ thật. Nhưng nếu không hiểu cô ta có liên quan thế nào với Vĩnh Tường thì cô chịu không nổi.
Sau cơn mưa, bầu trời co vẻ ảm đạm. Mảnh trăng non lơ lửng giữa màn đêm. Dưới đường đèn sáng nên không thấy hết cái buồn của đêm mưa. Nhưng một góc sân thượng nơi Vĩnh Tường đang ngồi thì trời đêm bao trùm một vẻ huyền bí âm u.
Phân trang 1/3 Trang đầu 1 2 3 Trang sau Trang cuối [ Kiểu hiển thị Trích dẫn | Liệt kê ]