Tôi khoác giỏ trên vai, đi lang thang trên đường phố ngắm những món hàng trong các cửa hiệu, chiều nay thứ bảy, người ta đi thật đông, hình như họ cảm thấy chiều cuối tuần là có bổn phận đi chơi thì phải, người ta đổ xô ra đường để góp phần làm cho thành phố thêm náo nhiệt.
Hôm nay tôi đến công ty ông Minh Khương, đó là một tòa nhà ba tầng nằm trong khu trung tâm của thành phố. Khi tôi đến đã có vài người ngồi chờ ông ta, khá lâu mới thấy ông xuất hiện. Thấy tôi, khuôn mặt ông chợt tươi lên, một nụ cười ưu ái không giấu giếm.
Hôm nay tôi nhận được thiệp cưới của chị Linh chứ không phải của Huy Nam. Từ lần gặp ở nhà chị Linh, Huy Nam không hề đến thăm tôi, cũng không có một lá thư từ giã. Tôi hiểu chị Thùy Linh đã làm lay động lương tâm anh và chỉ còn có thể đem hạnh phúc đến cho chị ấy, dù trái tim anh có chết lạnh.
Một tuần rồi mà Thế Phi vẫn bặt tăm, tôi tìm anh đến khốn khổ. Tôi nhờ Vân Hà đến nhà đưa thư, nhưng anh vẫn không đến, cũng không thèm trả lời. Tôi đến tìm anh Duy và Dũng nhờ gặp Thế Phi, chỉ đón nhận một thát độ lạnh nhạt, lơ là. Có lẽ họ không còn xem tôi là bạn nữa, có lẽ họ cũng lên án tôi, khinh miệt tôi như một người tồi tệ nhất. Họ nhìn tôi bằng ánh mắt ái ngại pha lẫn thương hại. Tôi có cảm tưởng mọi con đường đến với Thế Phi đã bị cắt đứt mất rồi.
Tôi ngồi bó gối trên giường, đầu gục xuống. Những ý nghĩ mâu thuẫn làm tôi rối bời. Vân Hà ngồi bên cạnh chờ tôi, nó giục:

- Suy nghĩ kỹ chưa Trân, mi không đi thì tối nay ta nghĩ một buổi ở nhà với mi.
Phân trang 1/2 Trang đầu 1 2 Trang sau Trang cuối [ Kiểu hiển thị Trích dẫn | Liệt kê ]