Tôi và Thụy Anh ngồi bên cửa sổ, ngoài kia trời mưa vần vũ, cây hoa sứ đứng yên run rẩy dưới làn nước, những cánh hoa trắng muốt rụng lả tả dưới sân. Tôi chống cằm nhìn ra ngoài, quên cả bé Thụy Anh bên cạnh.
Tôi ôm chiếc gối nằm nhìn ra cửa sổ. Trời đã về chiều , những đám mây xám lặng lờ bay trên bầu trời. Giờ này ở nhà chắc mẹ đang nấu cơm, không biết, ông ta có gây gỗ với mẹ chuyện gì nữa không. Từ hôm đi đến bây giờ ông ta có chịu để mẹ yên không?
“Giữa lưng chừng trên cao
Là cánh diều lơ lửng
Giữa dòng đời tấp nập
Tôi lưng chừng ở đâu?”


Hôm nay là ngày đầu tiên vào ký túc xá nhận phòng. Tôi cầm tờ giấy trên tay, lơ ngơ đi theo mấy nhỏ bạn mới quen đến nơi tiếp nhận sinh viên. Chúng nó cũng thuộc loại sinh viên mới toanh như tôi, nghĩa là cũng ngơ ngơ như con nai rừng, gặp ai cũng níu lại hỏi, và ai bảo gì cũng làm theo, thái độ rụt rè như con thỏ.
Phân trang 2/2 Trang đầu Trang trước 1 2 Trang cuối [ Kiểu hiển thị Trích dẫn | Liệt kê ]