Buổi tối trong ngày đám giổ của mẹ Tú Vân, trong nhà trở lại vẻ yên lặng trầm mặc, bình thương không khí đã lặng lẽ. Khách khứa đến như làm ngôi nhà thức dậy cựa mình một lúc, rồi lại rơi vào vắng lặng.
Trong khi Tú Văn ngồi bên cạnh bé Hải nhìn nó lo lắng thì anh gạt đi nổi lo rối bời lúc nãy, yên tâm về sinh mạng của đứa con. Anh bị cuốn hút hết tâm trí vào hình dáng cô bác sĩ khám bệnh lúc nãy.
Đan Thụy mở mắt trong cảm giác lơ mơ chập chờn. Cô thấy bác sĩ đến bên gường nói gì đó với cô. Cô không hiểu nhưng vẫn gật đầu. Một lát sau lại mơ màng thiếp đi.
Cô cứ trong tình trạng mê mê, tỉnh tỉnh mấy ngày như vậy. Đến gần một tuần sau mới nhận thức được xung quanh.
Tú Vân đẩy cửa bước vào phòng giámđốc, ta xách chiếc giỏ Chất đầy đồ. Cô trút xuống bàn, mớ quần áo rơi đầy bàn, rơi cả xuống đất. Minh Khoa đi về phía cô :