Phương Tuấn đặt máy xuống . Rồi quay qua Trúc Vân. Cô cũng đang ngẩng lên nhìn như chờ:

- Thế nào anh?
Anh mệt mỏi đứng dậy đi thay áo. Thế là lần thứ mấy Vân tránh anh như vậy. Ý nghĩ chỉ có một mình trong phòng làm anh chợt nhớ ý định của mình, là tìm cách đọc nhật ký của Vân. Đêm nay cô tránh anh như vậy mà lại haỵ Nếu không anh sẽ khó có dịp lục lọi nhật ký của cô, vì lúc nào cô cũng ở nhà.
Thủy Linh ra mở cửa, chợt cô lùi lại một bước khi thấy người đến tìm mình là bà nội Phương Tuấn. Người mà cô thấy đáng sợ hơn cả Trúc Vân.
Tuấn vừa tiễn khách ra khỏi cửa thì Linh đến. Cô đi thẳng vào phòng chờ anh. Khi anh trở vào thì thấy cái nhìn của cô chiếu vào anh một cách gay gắt. Anh lên tiếng trước:

-Có chuyện gì vậy, sao em không gọi điện thoại mà phải tới đây, đang giờ làm mà.
Tuấn nằm trên giường đọc báo. Phía bàn, Thủy Linh ngồi chăm chú dũa móng taỵ Sáng nay chủ nhật, cả hai không đi đâu chơi. Đối với hai người, người này không còn lạ gì với người kia. Và tình cảm lãng mạn buổi đầu không còn nữa. Sống chung như vợ chồng, sự mới lạ đã qua, cả hai không cảm thấy nhàm chán, nhưng không thật sự hạnh phúc. Vì tình trạng lơ lửng của mình.
Phân trang 1/4 Trang đầu 1 2 3 4 Trang sau Trang cuối [ Kiểu hiển thị Trích dẫn | Liệt kê ]