Phương Tuấn đứng bên nôi , trầm ngâm nhìn đứa bé đang nằm chơi . Anh cố tìm một chút cảm giác gì đó của tình thương . Nhưng anh không tìm thấy gì dù ngoài một ý nghĩ trẻ con nào cũng đáng yêu như nhau . Và nha không thể vồ vập nó một cách ngấu nghiến , như đã từng thấy Trúc Vân làm.
Phương Tuấn ngồi trầm ngâm bên bàn . Anh không để ý tiếng hát vọng lên từ dưới đường , cũng không thấy Thủy Linh đang nhìn anh đăm đăm như quan sát.
Thủy Linh ngóc đầu lên, áp mặt trên ngực Phương Tuấn. Giọng cô đầy vẻ khắc khoải:

- Chẳng lẽ anh cứ im lặng mãi như vậy? Phải làm một cái gì đi chứ.
Phương Tuấn tắt đèn, bước ra ngoài, không nhìn đến Trúc Vân, anh hỏi trống không:

- Về chưa?
Trúc Vân đẩy cửa bước vào, làm Phương Tuấn phải ngẩng lên nhìn. Nhìn chứ không còn thấy bực nữa. Anh đã quen với cách ra vào tùy tiện của cô từ lâu. Ban đầu thì có bực một chút, nhưng riết quen. Vả lại Trúc Vân cũng là bà chủ của công ty, cô có quyền ra vào bất cứ chỗ nào cô thích, bắt phải gõ cửa thì có vẻ áp đặt quá.
Phân trang 2/4 Trang đầu Trang trước 1 2 3 4 Trang sau Trang cuối [ Kiểu hiển thị Trích dẫn | Liệt kê ]