Đêm Noel, cả thành phố như bừng lên bởi những dòng người đổ xô ra đường. Tiếng chuông đổ từng hồi trong đêm rực rỡ. Cũng như bao năm trước kia ,người ta chỉ có náo nhiệt và vui vẻ, như tận hưởng không khí rộn rã thánh thiện . Thúy Văn ngồi dưới nền gạch, lắng nghe tiếng chuông đổ từ phía nhà thờ. Khuôn mặt im lìm không một cảm xúc. Rõ ràng không khí náo nức bên ngoài cũng không có tác động được vào cõi lòng chết lặng của cộ Cô nghe tất cả âm thanh đó như ở nơi nào đó xa xăm lắm.
Hiệu Nghiêm đứng bên cửa sổ. Anh tựa người nhìn xuống đường nhưng không nhìn thấy gì phía dưới ngoài tâm trạng bất an của mình. Cách đây 1 tháng, anh tưởng mình sẽ sụp đổ không gì cứu vãn được. Nhưng rồi Thúy Văn đã làm được mọi chuyện như 1 phép lạ. Đến nỗi đến tậ bây giờ, anh cũng không tin là chính Thúy Văn cứu anh thoát khỏi bế tắc.
Hiệu Nghiêm vừa về công ty thì Hữu Trí ra đón anh ở cầu thang :

- Có ông Nhị đến, ông ta đang chờ anh trên phòng đấy, hình như có chuyện gì nghiêm trọng lắm, anh chuẩn bị tinh thần để đối phó với ông ta.
Cô trở ra tiếp anh không niềm nở cũng không lạnh nhạt . Hiệu Nghiêm chủ động lên tiếng :

Sao em về trễ vậy, vậy rồi làm sao có thời gian nghỉ để chiều đi làm ?
Thúy Văn ngồi yên như hóa đá, đầu óc tê liệt . Cô chỉ biết nhìn sững Hữu Trí . Cử chỉ của cô làm anh thấy tội nghiệp . Anh nói dịu dàng :

- Cô không tin phải không ?
Phân trang 1/5 Trang đầu 1 2 3 4 5 Trang sau Trang cuối [ Kiểu hiển thị Trích dẫn | Liệt kê ]