Paris những ngày mùa thu thật đìu hiu buồn bã , mỗi chiều tôi ngồi bên cửa sổ lặng nhìn hoàng hôn như nhuộm vàng cả không gian . Những hàng cây trút lá xuống mặt đường để đứng yên với những cây trơ trụi . Màu vàng rực như càng gợi nổi buồn thăm thẳm . Tôi nhớ me, nhớ Vũ Phương với những con đường Sài Gòn với bầu trời xanh nghiêng nắng ...... Cả nghìn nổi nhớ làm tôi rã rời lao đao . Tôi nhẹ tênh với thế giới tinh thần mờ ảo của mình mà không làm sao dứt ra khỏi nó .
Trong phòng tôi , bạn bè và những người bà con lao xao trang điểm , hôm nay chỉ thiếu Mỹ Nga , nhưng có lẽ như vậy chúng tôi đỡ bẽ bàng hơn .
Những ngày về nước của Từ Huy sắp hết , chỉ còn một tuần nữa anh phải qua bên ấy . Thế là người bạn rong chơi sẽ xa tôi mãi mãi , nghĩ đến những buổi chiều không có anh, tôi chợt thất Đà Lạt thật quạnh hiu .
Hết giờ làm , tôi đi bộ chầm chậm về nhà . Chiều nay không có Hồng Hạnh , tôi không muốn về chút nào . Tôi sợ nhất là lúc một mình đối diện với Hoàng Hùng bên bàn ăn , những lúc ấy tôi không chịu nổi cách nói năng bông lơn của hắn . Có muốn giữ khoảng cách cũng không xong .
Càng ngày tôi càng cảm thấy Mỹ Nga nhõng nhẽo với Vũ Phương quá mức, những cử chỉ có thể xuất phát từ mối quan hệ thân mật mà thôi .....Hình như Vũ Phương cũng chiều chuộng Mỹ Nga một cách tự nhiên hơn .
Phân trang 1/2 Trang đầu 1 2 Trang sau Trang cuối [ Kiểu hiển thị Trích dẫn | Liệt kê ]