Gần một năm sau, người mà Thắng và Chiêu Mai tiễn ra phi trường là Chiêu Dương xanh xao, buồn rầu và xa vời. Mọi cố gắng của Thắng đều như giọt nước rơi trên lá, lúc nào Chiêu Dương cũng yêu cầu sống xa anh một thời gian. Cuối cùng Thắng phải làm thủ tục cho cô đi du lịch qua Pháp. Anh có cảm tưởng đó là một cuộc chia tay không hẹn ngày gặp lại. Càng ngày Chiêu Dương càng khép kín với anh, rốt cuộc anh không hiểu được cô nghĩ gì, và anh thì cũng không thể giam cô trong thế giới tình cảm mà cô hoài nghi. Hãy để khoảng cách xa cách nhớ nhung làm Chiêu Dương thức tỉnh.
Thắng ở sân bay về. Anh chạy ngay lên phòng tìm Chiêu Dương. Bà Châu đang ngồi với cô, thấy anh đẩy cửa bước vào, bà mỉm cười

- Dương nó bắt đầu lật sách được rồi đó. Lúc nãy mẹ mở album đám cưới cho nó xem, nó lật qua lật lại, động tác thuần lắm. Con thấy nó hồng hào thêm tí nào không?
Sáng nay bà Xuân lên máy bay. Gia đình Thắng, Quân đều có mặt đưa tiễn. Ở phòng chờ, bà Xuân không cầm được nước mắt, cứ khóc và vuốt ve Chiêu Dương. Cô nhìn bà một cách vô hồn. Càng nhìn cô bà Xuân càng tan nát cõi lòng, ra đi trong lúc cô như thế này bà không đành lòng, còn ở lại thì cũng không thể được. Bà cứ dặn đi dặn lại Chiêu Mai phải săn sóc Chiêu Dương, dù xung quanh đã có rất nhiều người lo lắng cho cô.
Nghe tiếng gõ cửa, Chiêu Mai đặt cuộn len xuống, bước ra. Cô sững người khi nhận ra người đang đứng trước mặt cô là Quân. Anh vẫn không thay đổi, chỉ khác là nom anh có vẻ cứng cỏi hơn, bề ngoài lịch sự hơn. Anh không còn vẻ cẩu thả chán đời như khi họ sống chung. Nhưng rõ ràng là trầm tỉnh.
Sáng hôm sau Chiêu Dương đến chỗ bà Xuân. Bà và Chiêu Mai ở trọ trong một ngôi nhà trong hẻm sâu. Đó là căn phòng nhỏ trên gác, mùa lạnh thì dễ chịu nhưng mùa nóng thì không biết trốn đi đâu. Bà Xuân và Chiêu Mai bằng lòng căn phòng này vì nó rẻ tiền. Nhất là ở đây là hẻm sâu, không ai biết hai mẹ con bà là ai.
Phân trang 1/4 Trang đầu 1 2 3 4 Trang sau Trang cuối [ Kiểu hiển thị Trích dẫn | Liệt kê ]