Mai Trân rời khỏi vũ trường, cô đã đến đây một mình và ngồi từ chiều đến tận khuya. Cô chán đời tới mức không thể ngồi nhà một mình mà đi đến chỗ đông người thì lại càng cảm thấy cô đơn hơn. Trong đầu cô lúc nào cũng lung linh khuôn mặt của Phong, của Tính, của Thuận và của cả Hạ An. Nghĩ tới những người đó cô vừa cảm thấy căm ghét, vừa thấy ghen ghét. Cô luôn coi mình là người tuyệt đỉnh, vì vậy cảm giác bị bỏ rơi và thua kém người khác làm cô thấy khó chịu đến điên cuồng.
Hạ An vừa nghỉ việc một ngày, thì hôm sau Thuận lập tức đến nhà cô. Lúc đó là buổi chiều, có lẽ anh ta từ công ty ghé. Thái độ anh ta không có gì đặc biệt. Không có vẻ thắc mắc hay sốt ruột về hành động của cô. Nhưng không thân mật như lúc trước. Khi Hạ An mang nước ra mời, anh ta chỉ nhìn thoáng qua ly nước.
Tính ra mở cửa, anh nghiêng đầu nhìn ra ngoài, cố nhận ra người khách đến trái giờ thế này. Nhưng trời tối làm anh không nhìn rõ mặt được. Tuy nhiên anh cũng mở rộng cửa:

- Mời vào.
Phong đứng trên sân thượng nhìn xuống đường, anh trở lại thành phố trong tâm trạng một người sống sót sau lần chết đuối. Hai năm trời trốn tránh đã quá đủ, giờ anh muốn trở lại hoà nhập vào cuộc sống cũ chứ không muốn trốn tránh nó nữa. Anh có cảm giác mình đã thành lạc hậu và bị xã hội đào thải.
Hạ An mở cửa bước xuống, cô thấy ngẩn ngơ khi nhìn ngôi biệt thự trước mặt và như không tin vào mắt mình cô quay lại khều tay Tính:

- Đây là nhà anh Thuận hả?
Phân trang 1/4 Trang đầu 1 2 3 4 Trang sau Trang cuối [ Kiểu hiển thị Trích dẫn | Liệt kê ]