Như Hạnh rời lớp học. Cô đi lẫn giữa mọi người. Thỉnh thoảng cô quay lại nhìn phía sau một cách dè dặt. Cô có cảm tưởng gã thanh niên lúc nãy cón đứng đâu đó, có thể gã sẽ bất thần đứng trước mặt cô hăm dọa một điều gì đó. Cô không hiểu mình đang sợ hay dửng dưng, có lẽ thắc mắc nhiều hơn.
Mỹ Phượng ngồi giữa đám bạn ăn nhậu và đùa giỡn. Cô im lặng hút thuốc, mặt khó đăm đăm. Cô bắt đầu hút từ lúc rơi vào nỗi buồn hận, chán đời. Và uống rượu sành hơn khi gia nhập vào “Hội những người thích quậy” mà nhỏ bạn giới thiệu, như thừa hưởng dòng máu trác táng của mẹ. Cô chơi hết mình, chơi không thua những tay anh chị nổi tiếng sành sỏi trong giới giang hồ, bất chấp sự ngăn cản của bà Diễm.
Ôm vai Mỹ Phượng, kề môi trên mặt cô, Duy dịu dàng:

- Ngày mốt anh đi Đài Loan. Em muốn anh mua quà gì?
Mỹ Phượng dừng xe trước công ty “Dac Jin System”. Đó là một ngồi nhà tư nhân cho thuê. không rộng lắm vì hoạt động của công ty rất gọn. Cô đã theo Duy đi tìm suốt cả tháng mới chọn được chỗ này. Duy rất hài lòng và ráo riết làm thủ tục thành lập công ty. Những kỹ sư anh mời về đều là bạn bè. Điều làm Mỹ Phượng thất vọng là tất cả nhân viên chỉ có bốn người. Cộng với Duy vừa là giám đốc, vừa làm nhân viên là 5.
Mỹ Phượng ngồi dựa đầu vào ai Duy. Cô hỏi mà không nhìn anh:

- Như Hạnh vô ký túc xá chưa anh?
Phân trang 1/2 Trang đầu 1 2 Trang sau Trang cuối [ Kiểu hiển thị Trích dẫn | Liệt kê ]