Tiển khách hàng xuống sân rồi, Huy Tiến trở lên phòng làm việc. Anh đóng cửa lại, mệt mõi nằm dài xuống salon. Mấy đêm nay thức liên tục trong bệnh viện, đến anh cũng phải thấy mệt. Ban ngày vào công ty thì giải quyết công việc liên tục, hầu như không có thời giờ nghỉ ngơi. Những lúc thế nầy anh thèm một giấc ngủ, và rất mong đừng ai đến quấy rầy.
Hồng Loan hầm hầm bấm số máy của Huy Tiến. Nhưng máy đang bận. Cô tức điên lên, dằn ống nghe xuống cái cụp. Ngoài kia tiếng bà Hạnh càng lúc càng gay gắt ồn ào, làm cô càng thấy bức bối, cô bấm số một lần nữa, lần nầy thì giọng Huy Tiến vang lên:

-Alô.
Thời gian lướt thướt đi qua. Rồi Phong đến. Vừa thấy anh, những cảm xúc cuồng loạn tạm lắng lúc nảy, bây giờ bùng lên mạnh mẽ. Và cô gục trong vai Phong, khóc nức nở:

-Em hối hận vì đã cãi anh, lẻ ra em phải đề phòng con người đó, bây giờ hắn ngang nhiên thừa nhận rồi, em bị một tên sở khanh lường gạt cả hai thứ, biết phải làm sao đây hả anh Phong?
Anh bước xuống giường, như muốn chấm dứt câu chuyện. Nhưng Minh Trang không chịu bỏ qua đơn giản vậy. Cô bước nhanh xuống, đến chắn trước mặt anh:

-Lấy tư cách là vợ, tôi yêu cầu anh phải giải thích rõ ràng, có phải người đó là chị Trinh không? Nếu tiếp tục dối quanh thì anh hèn lắm.
Đúng như anh nghĩ, Minh Trang nói một cách bất lực:

-Nếu nói ra thì mẹ sẽ có ác cảm với anh, làm sao em dám nói chứ, anh thử nghĩ đi, em đứng giữa, mẹ muốn như vậy, còn anh thì không, người khổ nhất là em, sao anh không thông cảm cho em gì hết vậy.
Phân trang 10/30 Trang đầu Trang trước 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 Trang sau Trang cuối [ Kiểu hiển thị Trích dẫn | Liệt kê ]