Năm cô gái ngồi xuống nền gạch. Họ vừa ăn đậu phộng, vừa trầm ngâm suy nghĩ, đúng hơn là buồn. Ngày mai Ánh Hoa lên xe bông theo chồng. Nhưng không phải về một ngôi nhà trong thành phố, mà ở xa tít tận trời Tây.
Có tiếng chuông reo ngoài phòng khách, Lan Anh lau tay rồi đi ra ngoài. Cô nhấc ống nghe lên:

- A lô.

Bên kia đầu dây là một giọng nói xa lạ:

- Xin lỗi, cô là Lan Anh phải không?
Hòa Minh đẩy nhẹ cửa. Tiếng động làm Lan Anh quay lại, cô buông cây viết xuống:

- Chiều giờ chị đi đâu vậy? Ngủ dậy em thấy chị đi đâu mất tiêu.
Lan Anh và Hòa Minh ngồi trong vườn, im lặng nhìn buổi chiều tà.

Không khí như trầm lắn, vướng vất buồn, rơi rơi một nỗi đau dìu dịu như tâm trạng u uất của hai cô gái chiều nay.
Đêm mùa thu trời mưa tầm tã. Cả dãy phố im lìm đắm trong màn nước người ta như không muốn ra đường vì vẻ buồn vắng của đêm mưa. Nhưng căn nhà đóng kín cửa, như thu gom vẻ đầm ấm cúa gia đình vào thế giới riêng của minh.
Phân trang 18/30 Trang đầu Trang trước 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 Trang sau Trang cuối [ Kiểu hiển thị Trích dẫn | Liệt kê ]