Chỉ một tuần sau khi phát hành bộ phim, tôi nhận hàng loạt lời phê bình của bạn bè và cả những ánh mắt giễu cợt châm biếm của đồng nghiệp. Tôi biết mình đã đi quá xa, nhưng không ngờ dư luận lại ghê gớm như vậy. Sáng nay đọc bài báo phê bình của Khải Tuấn, tôi giận đến cay đắng. Ông nhà báo ấy bảo bộ phim chỉ khai thác những cảnh phù phiếm để đánh lừa người xem và đạo diễn thật tâm lý khi đưa người ta vào mê cung hào nhoáng làm quên mất những khuyết điểm về nội dung... Tóm lại đó là một bộ phim vớ vẩn nhất trong những phim vớ vẩn và đó là sự thụt lùi của nữ đạo diễn trẻ tuổi tài năng mà người ta đang kỳ vọng... Tôi buông tờ báo xuống và không nén được cảm giác buồn giận cứ trào dâng cuồn cuộn. Tôi nhào tới vò nát tờ báo, ném mạnh xuống đất.
Phiên tòa kết thúc, mọi người lần lượt ra về, tôi bảo mẹ về trước và cứ ngồi lặng trên ghế, tâm trí rã rời chơi vơi.
Tôi chạy vào phòng tắm, nôn mửa từng cơn, rồi dựa đầu vào tường thở dốc. Cho đến khi cơn choáng đi qua, tôi bình tĩnh suy nghĩ. Thốt nhiên tôi lạnh toát người, tất cả những triệu chứng như thế tôi đã trải qua một lần rồi.
Tôi mở cửa vào nhà, mệt mỏi nhưng vui, chuyến đi dự liên hoan phim thật thú vị và tôi cũng không ngờ mình được giải xuất sắc. Lát nữa Trường Duy về tôi sẽ chủ động làm hòa anh, vì lúc đi tôi chẳng nói gì ngoài một mảnh giấy để lại, có lẽ Trường Duy giận lắm.
Tôi ngồi bên cửa sổ, chống cằm nhìn ra ngoài trời, đêm nay mưa giăng vần vũ. Mưa lê thê, rỉ rả, sướt mướt như hàng triệu giọt nước mắt rơi vì nỗi buồn tang tóc.
Phân trang 2/5 Trang đầu Trang trước 1 2 3 4 5 Trang sau Trang cuối [ Kiểu hiển thị Trích dẫn | Liệt kê ]