Em thiếp trên giường bệnh nhưng vẫn luôn hy vọng rằng mình sẽ sớm khỏi, sẽ tiếp tục giấc mơ giảng đường và có thể trở thành một cô giáo trẻ trong tương lai.Thế nhưng với những ai biết bệnh tình của em đều hiểu rằng chỉ có phép màu mới làm được điều đó.
Đó là trường hợp đáng thương của em Nguyễn Thị Phương Dung (sinh năm 1990, thuộc tổ 8, ấp Thái Hòa, xã An Thái Đông, huyện Cái Bè). Hiện Dung đang là sinh viên lớp CĐSP Toán 09, Khoa Sư phạm, Trường ĐH Tiền Giang.
Gia đình Phương Dung có 6 thành viên (Dung là con gái út), làm nghề nông ở vùng quê nghèo xã An Thái Đông. Kinh tế gia đình phụ thuộc vào nghề bán vé số của cha Dung - chú Nguyễn Minh Dũng (1954) và nghề làm thuê, làm mướn của mẹ Dung - cô Trần Thị Ánh (1953). Dù cuộc sống vất vả, bố mẹ Dung vẫn cố gắng nuôi các con ăn học đàng hoàng.
Dù khó khăn, thiếu thốn trăm bề nhưng suốt những năm còn ngồi trên ghế phổ thông em luôn đạt học sinh khá, giỏi. Quả ngọt tuyệt vời nhất của kì thi đại học năm 2009, Dung đậu vào Trường ĐH Tiền Giang với số điểm khá cao.
Xa gia đình, Dung ý thức được hoàn cảnh nghèo khó của mình nên em luôn cố gắng học giỏi, tiết kiệm chi tiêu, làm thêm kiếm tiền mong đỡ đần phần nào cho cha mẹ ở quê. Tuy nhiên, số phận nghiệt ngã đã không mỉm cười với cô sinh viên nghèo. Bước vào năm cuối của quảng đời sinh viên, Dung có biểu hiện đau đầu, hoa mắt, mệt mỏi và bị sút cân... Vì không có tiền nên em tự mình chịu đựng, thỉnh thoảng lấy thuốc uống chứ không dám vào bệnh viện để khám.
Đơn thuốc của Phương Dung
Dịp nghỉ Tết vừa qua, Dung đau đầu dữ dội, nôn mửa... em quỵ ngã không đi được nữa. Ngay trong đêm đó, cha mẹ Dung vội vàng bắt xe ra bệnh viện đa khoa Vĩnh Long để khám bệnh. Nhanh chóng, Dung được bác sĩ chuyển lên Bệnh viện Truyền máu và huyết học TP. HCM để làm xét nghiệm và chữa trị. Và các bác sĩ kết luận: em bị bệnh bạch cầu cấp (ung thư máu), cần 700 triệu để chữa trị. Căn bệnh của Dung điều trị bằng cách: truyền máu thường xuyên, xạ trị và cần thay tỉ của người thân, mong kéo dài sự sống của em. Trước sự thật phũ phàng, cha mẹ Dung như muốn gục ngã, mắt cô chú mờ đi vì không tin con mình bị căn bệnh quái ác đó.
Mẹ Dung tâm sự: “Khi biết con mình bị ung thư máu, cô hoang mang và sợ hãi lắm. Vì Dung là thành viên may mắn nhất trong gia đình được học lên tới đại học, là niềm tự hào của gia đình. Cô xin bác sỹ đừng nói cháu biết. Nhưng cháu đã tiên đoán ra bệnh tình của mình. Lúc đó, cả hai mẹ con chỉ biết ôm nhau khóc”.
Từ hôm phát bệnh, Dung đã phải truyền rất nhiều máu (1 đơn vị máu tương đương với 250ml). Điều trị gần một tuần ở bệnh viện Truyền máu và huyết học TP. HCM tiền chữa trị lên tới 11 triệu đồng. Chú chú Nguyễn Minh Dũng bộc bạch: “Các bác sĩ nói bệnh của cháu Dung cần phải được chữa trị lâu dài và đúng cách ở Bệnh viện huyết học và truyền máu. Để được nhập viện, gia đình em phải chuẩn bị số tiền đóng 70 triệu tiền viện phí và chi phí xạ trị. Hiện nay, ngoài số tiền viện phí khổng lồ, mỗi ngày bình quân số tiền thuốc cho em là từ 500.000 – 1.000.000 đồng.
Cuối cùng khi không mượn được đâu thêm tiền chữa bệnh cho con, chú Dũng quyết định đưa Dung về quê nằm tại nhà. Thầy Lê Minh Trí (Phó chủ tịch Hội sinh viên) chia sẻ với chúng tôi: “Dung là một cô gái học giỏi, hoạt bát và năng nổ của lớp… được nhiều thầy cô bạn bè, yêu quý. Ba năm học đại học, học lực của Dung luôn đạt loại giỏi. Giờ đây em, bạn ấy bị căn bệnh quái ác này thì…”.
Chưa ai dám cho em biết sự thật về bệnh tình của mình vì sợ em không chịu đựng nỗi cú sốc quá lớn này. Dù không biết rõ hết bệnh tình của mình nhưng nhìn khuôn mặt lo lắng, phờ phạc của cha mẹ, Dung cảm nhận được phần nào căn bệnh nghiêm trọng của mình. “Cha mẹ ơi, hãy cứu con, cho con được sống để sau này con ra trường đi dạy kiếm tiền phụng dưỡng cha mẹ”.
Câu nói đó không chỉ làm nhói tim người cha, người mẹ mà những ai có mặt đều phải rơi nước mắt. Mỗi lần có bạn bè đến thăm Dung đều tâm sự: “Vừa thi xong, mình mới bị bệnh nên cũng không bỏ môn thi nào hết, giờ chỉ mong chóng khỏi bệnh để đi thực tập ngay,… Mình nôn nao quá đi. Ứơc gì có một phép màu nhỉ?”.
Nhìn Dung xanh xao, chúng tôi không khỏi chạnh lòng. Căn nhà cấp bốn, không tài sản gì đáng giá, ngoài những tấm giấy khen của Dung. Bà ngoại Dung, cụ Nguyễn Thị Ba (80 tuổi), cho biết: “Khi biết cháu Dung bệnh thì tôi khóc nhiều lắm. Nhà có bao nhiêu thứ bán được thì cũng đã bán để lo chi phí cho cháu chữa bệnh hết rồi. Giờ còn cũng chỉ còn có 2 công đất và căn nhà này. Tôi sẽ bán để chỉ mong là làm sao có tiền để có thể chữa khỏi bệnh cho cháu gái tôi thôi.Tôi đã già rồi, sống được ngày nào hay ngày đó…”
Đôi tay run run cầm bệnh án của con gái, mẹ của Dung nói: “Hiện tại, tôi đã vay nóng bên ngoài 45 triệu (tiền lãi 1%/tháng) để lo chữa trị cho cháu Dung, nếu hết số tiền này thì tôi cũng không biết tính sao nữa…”
Khoảng 1 tuần nữa, Dung sẽ tiến hành xạ trị tại bệnh viện bệnh viện Truyền máu và huyết học TP. HCM. Gia đình của Dung đã phải đi vay nóng khắp nơi để trả trước viện phí, nhằm tìm cách cứu sống con gái mình. Tuy nhiên, sau ca xạ trị, cha mẹ em vẫn chưa biết sẽ phải làm gì, xoay sở thế nào để trả hết được khoản tiền khổng lồ kia. Đó là chưa tính những phụ phí sau khi mổ, tiền thuốc men, chăm sóc, rồi chưa kể đến những rủi ro (anh ba của Dung sẽ hiến tủy cho Dung, nhưng nếu chẳng may cơ thể của bạn phản ứng lại với tủy mới, Dung sẽ phải tiếp tục thực hiện rất nhiều ca mổ nữa, đi kèm đó ắt hẳn là số tiền không nhỏ...).
Khi được hỏi về mong muốn của mình, Dung cười thật tươi: “Mong muốn lớn nhất của em lúc này là có thể khỏe lại để đi thực tập. Em biết bệnh tật là điều không thể tránh khỏi. Nhưng giá như em phát bệnh muộn hơn 2 hay 3 năm nữa thôi cũng được thì em đã có thể ra trường, đã có thể hoàn thành giấc mơ làm cô giáo của mình và phụng dưỡng bà nngoại và cha mẹ phần nào”.
Câu nói của Dung khiến những ai có mặt ở đó đều không khỏi rơi lệ. Mong những tấm lòng thơm thảo có thể giúp đỡ gia đình Dung vượt qua cơn khó khăn, để em có thể được điều trị, được hoàn thành giấc mơ còn dang dở của mình.
Mọi đóng góp hảo tâm xin gửi về chú: Nguyễn Minh Dũng (số nhà 221- tổ 8 - Ấp Thái Hòa - xã An Thái Trung - huyện Cái Bè - tỉnh Tiền Giang) hay thầy Vĩnh Sơn (Văn phòng Đoàn thanh niên Trường ĐH Tiền Giang). Điện thoại: 0938940588.
Vĩnh Sơn
D ah! lời hứa của hai chúng ta chưa thực hiện xong mà.
Sau này sáng ai rủ tôi đi chợ, ai kêu tôi dậy đi học chung. Lam sao đây khi ở nơi này luôn có hình bóng của bạn
Nước mắt tôi rơi nhiều lắm khi nhìn mẹ, cha, anh 3, chị hai của gia đình bà roi xuống. D đâu biết rằng bà nằm yên nơi đó nhưng ở nơi đây bao nhiêu nỗi đau đang trong lòng mỗi người.
D ra đi nhưng sao quá bất ngờ với chúng tôi. D ngày nào còn vui cười với tôi, ngày nào còn hứa hẹn cho tương lai, ngày nào còn đự định tham gia hát quốc ca, tham gia thi hội chợ ẩm thực, nhưng giờ dai sẽ cùng tôi thực hiện lời hứa và dự định ấy