Thúy San xếp các giấy tờ vào bìa , quăng qua một bên , rồi gọi lớn :
- Mời Nguyễn Thị Hải hồng.
Phía ngoài bức tường , đến lượt cô gái khác đi vào. Cô bé rụt rè đứng yên trước bàn chứ không dám ngồi. Điệu bộ uy nghiêm của Thúy San làm cô thấy khớp. Còn Thúy San thì hình như thích kéo dài phút căng thẳng của ứng viên. Cô cứ nghiêm nghị nhìn cô bé từ đầu đến chân. Một cuộc thì hoa hậu có lẽ thí sinh cũng không bị quan sát ngoại hình khắt khe đến thế.
Giang Đông liếc nhìn Thúy San rồi cười với dáng điệu uể oải. Nãy giờ anh hoàn toàn yên lặng , mặc cho cô phỏng vấn. Nhưng thấy không khí căng thẳng. Anh quyết định giảm nhẹ đi mức độ nghiêm trọng của nó. Anh khoát tay về phía trước lịch sự :
- Mời em ngồi. Cứ xem đây như là cuộc trao đổi bình thường nhé. Em cứ nói chuyện thoải mái.
- Dạ.
Cô gái e dè đến ngồi xuống trước bàn. Cô ta nhìn anh với vẻ tin cậy , ngưỡng mộ. Nhưng khi tia mắt chạm phải khuôn mặt nghiêm lạnh của Thúy San , cô ta trở lại vẻ thiếu tự tin ngay.
Thúy San hỏi bằng giọng chất vấn hơn là phỏng vấn , bộ mặt phảng phất nét hình sự :
- Chúng tôi rất hài lòng về trình độ của em. Còn trẻ mà nhiều bằng như thế là khá lắm. Những kiến thức là một lẽ , còn chuyện linh hoạt trong thực tế lại là chuyện khác. Em xin vào đây chỉ vì là ý thích hay chỉ vì cần việc làm?
- Da , em cần việc làm ạ.
Thúy San lắc đầu :
- Như thế thôi thì chưa đủ. Một người hướng dẫn phải có trách nhiệm về an toàn và vui chơi cho bao nhiêu người. Nếu thiếu sự kiên nhẫn thì không có hiệu quả đâu.
- Dạ , nhưng em sẽ cố gắng làm hết bổn phận ạ.
- Nếu chỉ vì đồng lương mà làm cho xong trách nhiệm thì cũng nhặc lắm. Phải có sự cởi mở , hiểu biết tâm lý và thích giao thiệp nữa.
- Dạ.
- Dạ là sao?
- Lúc đi học , em cũng giao thiệp với nhiều bạn bè lắm.
- Bạn bè là khác , nó bình đẳng. Còn với khách thì phải phục vụ. Nghề này thu nhập khá , nhưng đòi hỏi sự cố gắng , em có đáp ứng nổi không?
- Dạ , em nghĩ khi đã chấp nhận làm việc thì phải làm hết mình ạ.
Thúy San chuyển hướng đột ngột :
- Đúng đấy , hát thử một bài nhạc ngoại xem.
- Dạ… sao ạ?
Cô gái mở lớn mắt ngạc nhiên , nhưng cũng đứng lên làm theo lời Thúy San. Đang hát thì cô bị ngắt giọng đột ngột :
- Thôi , đủ rồi. Bây giờ thì đọc thơ đi.
Cô ta đứng suy nghĩ một chút , rồi cũng đọc một câu thợ Xong , cô lại nghe một yêu cầu khá kỳ dị :
- Múa thử xem.
Lần này thì cô ta chịu. Và cô cứ đứng yên , ấp úng :
- Dạ… Em không biết. Cái đó… em…
- Một hướng dẫn viên du lịch là phải có kiến thức rộng , phải linh hoạt , làm được bất cứ cái gì người khác yêu cầu. Chỉ một chuyện nhỏ mà không cố gắng được sao?
Mặt cô gái đỏ bừng. Cô ta hơi nhích tới một bước , cô thực hiện động tác múa , nhưng cả sự cố gắng đó cũng không vượt lên nỗi cảm giác xấu hổ. Thế là cô đứng yên :
- Dạ , em không biết múa ạ.
Thúy San thở hắt ra một cái :
- Thôi vậy , cám ơn em đã đến đây.
Cô gái thất vọng bước ra ngoài. Thúy San định quăng bỏ hồ sơ cô ta qua một bên thì Giang Đông cản lại :
- Cô ta đủ tiêu chuẩn đấy , em đừng đòi hỏi cao quá. Hãy chọn cô ta đi.
Thúy San nhăn mặt :
- Nhưng con nhỏ đâu có làm hết những gì em yêu cầu.
Giang Đông lắc đầu :
- Nếu làm hết tất cả những gì em muốn thì họ đã không phải nộp đơn đi xin việc. Vì những người xuất sắc như vậy đều đã thành đạt hết rồi. Vả lại , cô ta có ngoại hình vượt cả yêu cầu. Em đừng bỏ phí nhân tài.
Môi Thúy San mím lại :
- Vậy ra , anh chỉ chọn ngoại hình thôi chứ gì?
- Ngoại hình và năng lực chứ không phải chỉ có một thứ.
- Con nhỏ đó đẹp thật , nhưng coi khờ quá , làm được cái gì chứ?
Giang Đông cười thành tiếng :
- Nãy giờ phỏng vấn năm cô , thì ba cô có ngoại hình đẹp , em đều chệ Nếu em chê cô bé này khờ thì tại sao lại không chọn cô thứ hai?
- Con nhỏ đó quá sắc sảo. Đi xin việc mà làm như đi biểu diễn thời trang. Nó tưởng nó là hoa hậu chắc. Tự tin quá mức.
- Phong cách tự tin cũng là điều kiện cần thiết đấy.
Thúy San khó chịu :
- Nếu anh quen làm theo cảm tình thì coi chừng anh không thể làm chủ đấy. Giữa giám đốc và nhân viên phải luôn có khoảng cách cần thiết mới…
Giang Đông ngắt lời :
- Thế nào là khoảng cách cần thiết?
- Anh tự mà hiểu lấy. Nói thật , em đã nghe đồn rất nhiều về anh. Anh có thể vui chơi ở đâu đó , nhưng hãy giới hạn lại. Đã lập công ty thì hãy nên nghĩ đến chuyện làm ăn thôi.
Giang Đông im lặng nhìn Thúy San. Nãy giờ , anh đã lờ mờ đoán ra ý nghĩ của cô , nhưng anh không tin Thúy San ghen tương kiểu đó.
Anh nhìn cô như cảnh cáo :
- Hãy lựa lời mà nói đấy , Thúy San.
- Em đã nói đến ý nghĩ thầm kín của anh rồi chứ gì? Anh muốn tuyển gái đẹp hơn là lo làm ăn.
Giang Đông nghiêng người tới , rút một điếu thuốc bật quẹt. Anh làm điều đó một cách chậm rãi như muốn kéo dài thời gian để tự kiềm chế. Nếu không , chắc anh sẽ có cử chỉ nào đó thô bạo đối với cô.
Đáng lẽ phải biết ngừng lại thì Thúy San lại tiếp tục tuôn cho hết sự khó chịu trong lòng :
- Trong khi em muốn gây dựng công ty thì anh chỉ nghĩ tới việc hưởng thụ thôi. Làm sao em dám tuyển nhân viên đạt tiêu chuẩn chứ?
Giang Đông hỏi trầm tĩnh :
- Thế nào là chỉ muốn hưởng thụ?
Thúy San không quanh co nữa , mà cô nói thẳng :
- Chỉ chuyện nãy giờ thôi là em cũng đủ thấy rồi. Thấy con bé nãy vừa mặt là cử chỉ anh thay đổi liền , lịch sự quá mức cần thiết.
- Em đã đi quá giới hạn của mình rôi đó Thúy San. Anh nghĩ đầu óc của em thoáng hơn , văn minh hơn kia mà.
- Anh nói vậy là sao? – Thúy San nói như hét lên.
Giang Đông đứng phắt dậy , xô ghế qua một bên , vẻ mặt nghiêm nghị :
- Chỉ vì muốn lập công ty , nên anh còn chịu khó ở lại đây để nghe em nói. Nhưng như vậy không có nghĩa là anh cho phép em ăn nói bừa bãi.
- Anh…
- Nếu em còn muốn hợp tác với anh thì hãy bỏ thái độ nghi kỵ đó đi.
- Anh… anh thật là… Thì ra…
Thúy San im bặt. Phản ứng của Giang Đông làm cô bị bất ngờ và uất ức. Cảm giác đó làm cô không nói được. Cô có cảm tưởng đang đứng trước một người nào đó thật khác , thật xa lạ chứ không phải là Giang Đông lịch lãm , nhẹ nhàng và luôn ngọt ngào chiều chuộng.
Thấy cô ngồi yên , Giang Đông dùng chân hất chiếc ghế trở lại vị trí cũ , và ngồi vào bàn. Anh nghiêng người qua lấy bộ hồ sơ của Hải Hồng đánh dấu rồi đặt riêng qua một bên.
- Anh tuyển con bé đó vì cô ta đủ tiêu chuẩn. Và anh muốn em thay đổi cách phỏng vấn nãy giờ đi. Đừng để người đi xin việc có ý nghĩ bị chất vấn , kém lịch sự lắm.
Mặt Thúy San sầm xuống , nặng và tối như đêm ba mươi. Cô giận dỗi đẩy xấp hồ sơ qua Giang Đông :
- Nếu thấy em khó khăn quá thì anh tuyển đi.
Giang Đông đưa người ra ghế , khoanh tay trước ngực. Anh xoay ghế nửa vòng , nhìn đăm đăm khuôn mặt Thúy San rồi cười khàn :
- Một là em bỏ thái độ gây hấn đó. Hai là em có thể ra ngoài. Trong hai , em phải chọn một. Anh không thể làm việc khi đồng sự của mình tạo không khí nặng nè như vậy.
Thúy San mím môi nhìn anh rồi chợt đứng dậy , lấy chiếc giỏ trên bàn , nện gót đi ra khỏi phòng.
Giang Đông chống hai khuỷu tay lên bàn , im lìm nhìn theo. Đợi cô đi khá lâu , anh mới lấy tiếp hồ sơ ra xem , rồi đứng dậy , đi ra ngoài gọi người kế tiếp.
Một mình anh phỏng vấn đến hết buổi sáng. Rất nhẹ nhàng và lịch sự khi nói chuyện với các cô cậu đến xin việc. Khi tất cả đã ra về , anh mở lại hồ sơ của Hải Hồng ra xem. Rồi viết ngay giấy mời theo địa chỉ của cộ Cô bé là người đầu tiên anh tuyển như muốn bù đắp cho cô cảm giác khó chịu mà Thúy San gây ra.
Buổi chiều , Giang Đông rời khách sạn về nhà. Thấy xe anh đậu trong garage , bà Yên từ trên lầu lặp tức đi xuống :
- Lúc sáng , con với Thúy San có chuyện gì vậy?
Giang Đông hơi khựng lại. Anh lặng thinh một lúc , rồi hỏi với giọng cố kiềm chế :
- Cô ấy đã nói với mẹ rồi , vậy thì chắc mẹ biết đầy đủ rồi.
Ba Yến thoáng cau mặt :
- Tại sao con đuổi nó?
Giang Đông lầm lì :
- Không riêng gì cô ấy mà với cả người khác cũng vậy. Con cũng sẽ mời ra ngoài khi họ có thái độ thiếu văn hóa.
- Mẹ không tin nó thiếu văn hóa và con cũng không thể so sánh nó với người khác.
- Con tôn trọng tình cảm của gia đình mình với gia đình bác Thông lắm , nhưng mẹ hiểu chọ Công việc cũng quan trọng không kém. Thái độ của cổ là không chấp nhận đựơc.
- Nó làm cái gì đến nỗi như vậy? Không thể nói với mẹ sao?
Giang Đông rất bực khi bị tra hỏi , nhất là những chuyện thọc mạch phụ nữ. Nhưng với mẹ , anh vẫn có kiên nhẫn giải thích :
- Thúy San có thái độ hách dịch quá. Cho dù cổ chỉ đối xử với nhân viên , nhưng như vậy vẫn không haỵ Con không đồng ý.
Bà Yên ra hiệu cho anh ngồi xuống , rồi nói nhẹ nhàng :
- Con gái như nó được chiều chuộng từ nhỏ , lại có quá nhiều ưu điểm , khó tính một chút cũng là thường. Con là con trai , đừng quan trọng hóa cá tính đó.
Giang Đông cười :
- Con trai không biết dị ứng sao mẹ?
- Nhưng chẳng lẽ vì chuyện nhỏ đó mà con có ác cảm với nó , rồi sẽ ảnh hưởng tới người lớn nữa.
Giang Đông khoát tay :
- Con đâu có nhỏ nhen như vậy. Thúy San để bụng giận là chuyện của cổ , còn con thì cho qua.
Anh ngưng lại một lát rồi nói thêm :
- Bình thường , cổ ra sao cũng được , nhưng trong công việc , con rạch ròi lắm. Nếu mỗi lần bất đồng ý kiến , cổ đều la đùng đùng lên thì đó là lỗi của cổ , con không chịu trách nhiệm.
Bà Yên nói như nài nỉ :
- Đông à ! Đừng có cứng rắn như vậy. Bình thường , con ga lăng với con gái lắm mà , sao đối với nó , con khó chịu vậy? Trong khi phải ưu ái nó hơn cả bọn con gái lộn xộn kia.
Giang Đông mỉm cười :
- Mẹ yên tâm , con không để bụng chuyện này đâu. Bảo đảm với mẹ là con sẽ lịch sự và chiều chuộng cổ , trừ phi cổ quá đáng với công việc.
Ba Yên vẫn chưa yên tâm :
- Con cũng biết rồi đấy , con gái nhà giàu thì hay làm cao một chút , nhõng nhẻo một chút. Con là con trai , không nên chấp nhất mấy chuyện đó. Nhường nhịn để cưới được một cô vợ như vậy cũng đáng lắm chứ.
- Mẹ muốn con cưới Thúy San lắm sao?
- Nếu con không cưới nó thì mẹ không chấp nhận bất cứ đứa con gái nào vô nhà này.
Thấy Giang Đông cười , bà gằn thêm :
- Tại sao con không thích nó chứ?
- Con có nói là không thích đâu. Có một cô vợ như vậy cũng đáng hãnh diện lắm.
- Vậy tại sao không chịu đám cưới đi.
- Con với cổ biết nhau chưa được nữa năm , con không muốn phiêu lưu cưới người mình chưa hiểu kỹ.
- Vậy con cho là bao lâu mới đủ?
- Con chưa biết.
- Bắt con gái người ta đợi đến già luôn chắc. Nó cũng lớn tuổi rồi đấy.
- Nếu Thúy San cần lấy chồng thì con không cản trở đâu.
Nghe câu nói đó , bà Yên lại giận lên :
- Nói như vậy là con thích con nhỏ nào rồi chứ gì? Lúc này , con còn lui tới con bé Hạnh Phương không?
Giang Đông trả lời né tránh :
- Cô bé đó còn nhỏ lắm , mà hiện giờ con cũng chưa thích bị trói buộc với ai cả. Con thích tự do.
- Tự do để quen biết lăng nhăng. Đông ơi là Đông ! Con định làm khổ mẹ tới chừng nào đây?
Không kềm được , bà nhiến răng :
- Cha con sao mà giống nhau quá. Cha già rồi còn mê gái. Còn hai thằng con trai , thằng nào cũng bay bướm. Thằng Điền là con của ổng , mẹ không có ý kiến. Còn con , me cũng không nói được hay sao?
Bà quắt lên :
- Thật ra con San vô phước lắm mới gặp con đó.
Giang Đông ngồi yên nhìn bà , cười cười chứ không nói. Đợi một lát , anh mới lên tiếng , giọng trầm lặng pha chút nghịch ngợm :
- Mẹ đừng la lớn như thế khi giận lên , nhìn mẹ già đi nhiều. Mẹ có biết bí quyết làm cho phụ nữ trẻ lâu là gì không?
- Đừng có kiếm chuyện tào lao.
- Mẹ trẻ hơn tuối rất nhiều , con khong muốn con là nguyên nhân làm cho mẹ già đâu. Cười đi mẹ.
Bà Yên dịu lại , nhưng vẫn còn bực mình :
- Đụng tới tính xấu của con là con tìm cách đánh trống lãng. Con tưởng mẹ không hiểu sao?
- Thôi mà mẹ. Chỉ cần cười lên một cái , con bảo đảm mẹ sẽ hết bực ngay.
Bà Yên quay mặt chổ khác , cố làm nghiêm tới cùng , nhưng bà không giận Đông nổi. Đối với anh , lòng tự hào mênh mông về anh làm bà luôn yêu mếm và chiều chuộng. Sợ Giang Đông nhận ra sự mềm lòng của m`inh , bà bèn nói như đuổi :
- Đi lo ăn uống đi , đừng ngồi đây đôi co nữa.
Giang Đông đứng dậy , và không quên nheo mặc nhắc lại :
- Mẹ đừng có nhăn nhó lâu đấy. Mỗi ngày phải cười ít nhất là mười lần.
Anh đi lên phòng mình. Vừa đi , vừa suy nghĩ về chuyện xảy ra hôm naỵ Quả thật , Thúy San làm anh rất bất ngờ về cách ứng xử của cộ Mẹ anh chỉ xem đó là cách nhỏng nhẽo , khó tính , nhưng anh không cảm thấy như vậy. Dĩ nhiên cô vẫn đẹp và hoàn mỹ trong mắt anh , nhưng vẻ đáng yêu lúc đầu hơi thây đổi.
Hôm sau , khi đến khách sạn , anh đã thấy Thúy San ngồi trong phòng làm việc của mình , gương mặt lạnh như tiền. Từ trước giờ , cô và Hạnh Phương là hai người duy nhất dám chống đối anh , mà mỗi người theo một vẻ khác nhau.
Hạnh Phương dùng là hét tức tối , nhưng nó có lý do chính đáng , và phản ứng đó làm anh chấp nhận được , vì nó dễ thương và nữ tính. Còn Thúy San thì có nét khó khăn của một phụ nữ từng trải. Nó không làm anh sợ , ngược lại , chỉ thấy ngán ngầm.
Mỗi buổi sáng mà gặp một cô khách có nét mặt nặng như chì , thật không chút hứng thú. Nhưng tính anh vốn nhẹ nhàng với phái yếu , nên anh mỉm cười thân ái :
- Xin chào , chờ anh có lâu không?
Thúy San giận dữ :
- Em đến để kiểm tra xem đối tượng anh chọn có đủ tiêu chuẩn không? Nếu không , em không duyệt đâu.
Cách thể hiện quyền lực của cô làm Đông cười một cái , giọng anh bỗng đùa để giấu đi sự châm biếm kín đáo.
- Nếu là một giám đốc , thì em là nữ giám đốc đầy trách nhiệm và thể hiện mạnh mẽ sự góc cạnh của mình.
Thúy San vốn không phải là cô gái ngốc , nhưng cách nói của Giang Đông ngọt ngào quá. Khía cạnh gai góc trở nên trơn tuột đi. Đến nỗi cô chỉ nhận thấy nó là sự nhận xét về cá tính của mình và anh đang khâm phục bản lĩnh của cô.
Tuy vậy , khuôn mặt cô vẫn không thay đổi :
- Suốt đêm qua , em lo đến không ngủ được. Có thể trong công việc , anh và em bất đồng ý kiến nhau , nhưng không vì vậy mà em bỏ mặc hết. Một khi đã làm việc thì không nên để chuyện riêng tư chi phối.
- Anh có một đồng sự thật tuyệt vời.
- Em nói thật , nếu không vì công việc , em chẳng bao giờ tha thứ cho thái độ hôm qua của anh. Tính em kiêu ngạo lắm , em không chấp nhận ai thô bạo với mình đâu. Từ nhỏ đến giờ , em không quen chuyện đó.
Đông đi vòng qua bàn , đến đứng trước mặt Thúy San , nói rất nhẹ nhàng :
- Em không chịu được bị ai đối xử thô bạo , vậy thì hãy nghĩ đến cảm xúc của người khác . Mấy cô gái bị em hạch sách hôm qua , anh nghĩ họ rất buồn tủi.
Mắt Thúy San thoáng cau lại , phật lòng :
- Tại sao anh đánh đồng em với mấy người đó ? Ai có vị trí của người đó . Đã chấp nhận xin việc thì phải chấp nhận bị khảo sát , nếu bất tài thì ráng chịu.
- Em nghĩ thế nào khi nói câu “đánh đồng em với người khác” , Thúy San ?
- Em thế này mà anh đi so sánh với mấy con nhỏ long đong xin việc và trình độ chỉ bằng một phần của em thôi sao ?
- Anh nghĩ nếu họ được sinh ra trong điều kiện của em thì họ cũng sẽ rất xuất sắc.
Thúy San tự ái cuồn cuộn đến mưc mất hết lý trí :
- Anh mà , có con gái đẹp nào anh lại không thấy xuất sắc . Lúc mới gặp em , anh cũng vồ vập thế thôi.
Thay vì ném cho cô cái nhìn sắc lạnh thì Giang Đông lại chỉ cười một cách bàng quan , giọng ngọt lự :
- Trước đây , anh đã vồ vập em , bây giờ cũng thế và có lẽ sẽ vẫn như vậy nếu em không thay đổi , em thân mến ạ.
Thúy San ngồi im . Cách nói chuyện của Giang Đông lấp ló hai mặt . Cô hiểu cả nghĩa trái của nó , nhưng không đủ trình độ để đối đáp . Và không hiểu sao , dù giọng anh nói với cô luôn ướp cả một lọ mật , nhưng cô vẫn thấy bất an , buồn buồn , hụt hẫng.
Cô tự hỏi : Đối với người khác , Đông có góc cạnh một cách dịu dàng như thế này không ?
Và cô giấu tâm trạng bất ổn của mình bằng cách trở lại đề tài cũ :
- Anh vui lòng cho em xem những hồ sơ mà anh đã chọn , em nói rất nghiêm chỉnh.
- Mời em.
Giang Đông vừa khoát tay ra hiệu cho cô qua bàn làm việc , vừa đi trở lại chỗ của mình . Anh lôi trong ngăn kéo ra mấy bìa hồ sơ , đưa cho cô :
- Hy vọng là mình lại không bất đồng lần nữa.
- Em cũng mong như vậy.
Thúy San đứng dậy , định đi ra thì Giang Đông lên tiếng :
- Em không ngồi đây xem sao ?
- Em sợ có mặt em , anh sẽ thấy căn phòng này nặng nề hơn.
- Không đến nỗi vậy đâu . Em cứ ở lại , còn nếu không thích thì anh bảo ngoài kia chuẩn bị cho em một phòng khác yên tĩnh hơn.
- Cám ơn sự chu đáo của anh , nhưng em thích về nhà hơn.
- Tùy em vậy . Anh chỉ muốn em thoải mái khi làm việc với anh thôi.
Thúy San thấy mềm lòng đến nỗi muốn ngồi lại với Giang Đông . Nhưng vụ giằn lộn quá làm cô không muốn hạ mình sớm . Cô muốn chứng tỏ cho Giang Đông thấy cô vì công việc chứ không thèm quan tâm đến anh.
Trong thâm tâm , cô muốn được anh xin lỗi về chuyện hôm qua , và mọi chuyện đều nhất nhất , chiều theo ý cô , nhưng anh hoàn toàn không có ý định đó . Làm sao mà một người lịch thiệp ga lăng như Giang Đông lại có thể không tôn sùng một mẫu người con gái hoàn mỹ như cô chứ ?
Thúy San đi hơi chậm lại , đợi xem Giang Đông có gọi lại không , nhưng ra đến cửa mà vẫn không nghe gì . Cô quay đầu lại nhìn , thấy Đông dam bấm số gọi điện . Hy vọng tắt ngấm , mắt cô sậm lại , đôi mắt quấc lên như phát ra lửa . Cô đóng mạnh cửa đến nỗi Giang Đông phải giật mình quay lại nhìn.
Thúy San nghĩ đến bà Yến . Cô muốn đến nhà mách với bà , nhưng sợ làm vậy có vẻ cầu cạnh tìm đồng minh , nên cô đành hậm hực lái xe về nhà.
- Mời Nguyễn Thị Hải hồng.
Phía ngoài bức tường , đến lượt cô gái khác đi vào. Cô bé rụt rè đứng yên trước bàn chứ không dám ngồi. Điệu bộ uy nghiêm của Thúy San làm cô thấy khớp. Còn Thúy San thì hình như thích kéo dài phút căng thẳng của ứng viên. Cô cứ nghiêm nghị nhìn cô bé từ đầu đến chân. Một cuộc thì hoa hậu có lẽ thí sinh cũng không bị quan sát ngoại hình khắt khe đến thế.
Giang Đông liếc nhìn Thúy San rồi cười với dáng điệu uể oải. Nãy giờ anh hoàn toàn yên lặng , mặc cho cô phỏng vấn. Nhưng thấy không khí căng thẳng. Anh quyết định giảm nhẹ đi mức độ nghiêm trọng của nó. Anh khoát tay về phía trước lịch sự :
- Mời em ngồi. Cứ xem đây như là cuộc trao đổi bình thường nhé. Em cứ nói chuyện thoải mái.
- Dạ.
Cô gái e dè đến ngồi xuống trước bàn. Cô ta nhìn anh với vẻ tin cậy , ngưỡng mộ. Nhưng khi tia mắt chạm phải khuôn mặt nghiêm lạnh của Thúy San , cô ta trở lại vẻ thiếu tự tin ngay.
Thúy San hỏi bằng giọng chất vấn hơn là phỏng vấn , bộ mặt phảng phất nét hình sự :
- Chúng tôi rất hài lòng về trình độ của em. Còn trẻ mà nhiều bằng như thế là khá lắm. Những kiến thức là một lẽ , còn chuyện linh hoạt trong thực tế lại là chuyện khác. Em xin vào đây chỉ vì là ý thích hay chỉ vì cần việc làm?
- Da , em cần việc làm ạ.
Thúy San lắc đầu :
- Như thế thôi thì chưa đủ. Một người hướng dẫn phải có trách nhiệm về an toàn và vui chơi cho bao nhiêu người. Nếu thiếu sự kiên nhẫn thì không có hiệu quả đâu.
- Dạ , nhưng em sẽ cố gắng làm hết bổn phận ạ.
- Nếu chỉ vì đồng lương mà làm cho xong trách nhiệm thì cũng nhặc lắm. Phải có sự cởi mở , hiểu biết tâm lý và thích giao thiệp nữa.
- Dạ.
- Dạ là sao?
- Lúc đi học , em cũng giao thiệp với nhiều bạn bè lắm.
- Bạn bè là khác , nó bình đẳng. Còn với khách thì phải phục vụ. Nghề này thu nhập khá , nhưng đòi hỏi sự cố gắng , em có đáp ứng nổi không?
- Dạ , em nghĩ khi đã chấp nhận làm việc thì phải làm hết mình ạ.
Thúy San chuyển hướng đột ngột :
- Đúng đấy , hát thử một bài nhạc ngoại xem.
- Dạ… sao ạ?
Cô gái mở lớn mắt ngạc nhiên , nhưng cũng đứng lên làm theo lời Thúy San. Đang hát thì cô bị ngắt giọng đột ngột :
- Thôi , đủ rồi. Bây giờ thì đọc thơ đi.
Cô ta đứng suy nghĩ một chút , rồi cũng đọc một câu thợ Xong , cô lại nghe một yêu cầu khá kỳ dị :
- Múa thử xem.
Lần này thì cô ta chịu. Và cô cứ đứng yên , ấp úng :
- Dạ… Em không biết. Cái đó… em…
- Một hướng dẫn viên du lịch là phải có kiến thức rộng , phải linh hoạt , làm được bất cứ cái gì người khác yêu cầu. Chỉ một chuyện nhỏ mà không cố gắng được sao?
Mặt cô gái đỏ bừng. Cô ta hơi nhích tới một bước , cô thực hiện động tác múa , nhưng cả sự cố gắng đó cũng không vượt lên nỗi cảm giác xấu hổ. Thế là cô đứng yên :
- Dạ , em không biết múa ạ.
Thúy San thở hắt ra một cái :
- Thôi vậy , cám ơn em đã đến đây.
Cô gái thất vọng bước ra ngoài. Thúy San định quăng bỏ hồ sơ cô ta qua một bên thì Giang Đông cản lại :
- Cô ta đủ tiêu chuẩn đấy , em đừng đòi hỏi cao quá. Hãy chọn cô ta đi.
Thúy San nhăn mặt :
- Nhưng con nhỏ đâu có làm hết những gì em yêu cầu.
Giang Đông lắc đầu :
- Nếu làm hết tất cả những gì em muốn thì họ đã không phải nộp đơn đi xin việc. Vì những người xuất sắc như vậy đều đã thành đạt hết rồi. Vả lại , cô ta có ngoại hình vượt cả yêu cầu. Em đừng bỏ phí nhân tài.
Môi Thúy San mím lại :
- Vậy ra , anh chỉ chọn ngoại hình thôi chứ gì?
- Ngoại hình và năng lực chứ không phải chỉ có một thứ.
- Con nhỏ đó đẹp thật , nhưng coi khờ quá , làm được cái gì chứ?
Giang Đông cười thành tiếng :
- Nãy giờ phỏng vấn năm cô , thì ba cô có ngoại hình đẹp , em đều chệ Nếu em chê cô bé này khờ thì tại sao lại không chọn cô thứ hai?
- Con nhỏ đó quá sắc sảo. Đi xin việc mà làm như đi biểu diễn thời trang. Nó tưởng nó là hoa hậu chắc. Tự tin quá mức.
- Phong cách tự tin cũng là điều kiện cần thiết đấy.
Thúy San khó chịu :
- Nếu anh quen làm theo cảm tình thì coi chừng anh không thể làm chủ đấy. Giữa giám đốc và nhân viên phải luôn có khoảng cách cần thiết mới…
Giang Đông ngắt lời :
- Thế nào là khoảng cách cần thiết?
- Anh tự mà hiểu lấy. Nói thật , em đã nghe đồn rất nhiều về anh. Anh có thể vui chơi ở đâu đó , nhưng hãy giới hạn lại. Đã lập công ty thì hãy nên nghĩ đến chuyện làm ăn thôi.
Giang Đông im lặng nhìn Thúy San. Nãy giờ , anh đã lờ mờ đoán ra ý nghĩ của cô , nhưng anh không tin Thúy San ghen tương kiểu đó.
Anh nhìn cô như cảnh cáo :
- Hãy lựa lời mà nói đấy , Thúy San.
- Em đã nói đến ý nghĩ thầm kín của anh rồi chứ gì? Anh muốn tuyển gái đẹp hơn là lo làm ăn.
Giang Đông nghiêng người tới , rút một điếu thuốc bật quẹt. Anh làm điều đó một cách chậm rãi như muốn kéo dài thời gian để tự kiềm chế. Nếu không , chắc anh sẽ có cử chỉ nào đó thô bạo đối với cô.
Đáng lẽ phải biết ngừng lại thì Thúy San lại tiếp tục tuôn cho hết sự khó chịu trong lòng :
- Trong khi em muốn gây dựng công ty thì anh chỉ nghĩ tới việc hưởng thụ thôi. Làm sao em dám tuyển nhân viên đạt tiêu chuẩn chứ?
Giang Đông hỏi trầm tĩnh :
- Thế nào là chỉ muốn hưởng thụ?
Thúy San không quanh co nữa , mà cô nói thẳng :
- Chỉ chuyện nãy giờ thôi là em cũng đủ thấy rồi. Thấy con bé nãy vừa mặt là cử chỉ anh thay đổi liền , lịch sự quá mức cần thiết.
- Em đã đi quá giới hạn của mình rôi đó Thúy San. Anh nghĩ đầu óc của em thoáng hơn , văn minh hơn kia mà.
- Anh nói vậy là sao? – Thúy San nói như hét lên.
Giang Đông đứng phắt dậy , xô ghế qua một bên , vẻ mặt nghiêm nghị :
- Chỉ vì muốn lập công ty , nên anh còn chịu khó ở lại đây để nghe em nói. Nhưng như vậy không có nghĩa là anh cho phép em ăn nói bừa bãi.
- Anh…
- Nếu em còn muốn hợp tác với anh thì hãy bỏ thái độ nghi kỵ đó đi.
- Anh… anh thật là… Thì ra…
Thúy San im bặt. Phản ứng của Giang Đông làm cô bị bất ngờ và uất ức. Cảm giác đó làm cô không nói được. Cô có cảm tưởng đang đứng trước một người nào đó thật khác , thật xa lạ chứ không phải là Giang Đông lịch lãm , nhẹ nhàng và luôn ngọt ngào chiều chuộng.
Thấy cô ngồi yên , Giang Đông dùng chân hất chiếc ghế trở lại vị trí cũ , và ngồi vào bàn. Anh nghiêng người qua lấy bộ hồ sơ của Hải Hồng đánh dấu rồi đặt riêng qua một bên.
- Anh tuyển con bé đó vì cô ta đủ tiêu chuẩn. Và anh muốn em thay đổi cách phỏng vấn nãy giờ đi. Đừng để người đi xin việc có ý nghĩ bị chất vấn , kém lịch sự lắm.
Mặt Thúy San sầm xuống , nặng và tối như đêm ba mươi. Cô giận dỗi đẩy xấp hồ sơ qua Giang Đông :
- Nếu thấy em khó khăn quá thì anh tuyển đi.
Giang Đông đưa người ra ghế , khoanh tay trước ngực. Anh xoay ghế nửa vòng , nhìn đăm đăm khuôn mặt Thúy San rồi cười khàn :
- Một là em bỏ thái độ gây hấn đó. Hai là em có thể ra ngoài. Trong hai , em phải chọn một. Anh không thể làm việc khi đồng sự của mình tạo không khí nặng nè như vậy.
Thúy San mím môi nhìn anh rồi chợt đứng dậy , lấy chiếc giỏ trên bàn , nện gót đi ra khỏi phòng.
Giang Đông chống hai khuỷu tay lên bàn , im lìm nhìn theo. Đợi cô đi khá lâu , anh mới lấy tiếp hồ sơ ra xem , rồi đứng dậy , đi ra ngoài gọi người kế tiếp.
Một mình anh phỏng vấn đến hết buổi sáng. Rất nhẹ nhàng và lịch sự khi nói chuyện với các cô cậu đến xin việc. Khi tất cả đã ra về , anh mở lại hồ sơ của Hải Hồng ra xem. Rồi viết ngay giấy mời theo địa chỉ của cộ Cô bé là người đầu tiên anh tuyển như muốn bù đắp cho cô cảm giác khó chịu mà Thúy San gây ra.
Buổi chiều , Giang Đông rời khách sạn về nhà. Thấy xe anh đậu trong garage , bà Yên từ trên lầu lặp tức đi xuống :
- Lúc sáng , con với Thúy San có chuyện gì vậy?
Giang Đông hơi khựng lại. Anh lặng thinh một lúc , rồi hỏi với giọng cố kiềm chế :
- Cô ấy đã nói với mẹ rồi , vậy thì chắc mẹ biết đầy đủ rồi.
Ba Yến thoáng cau mặt :
- Tại sao con đuổi nó?
Giang Đông lầm lì :
- Không riêng gì cô ấy mà với cả người khác cũng vậy. Con cũng sẽ mời ra ngoài khi họ có thái độ thiếu văn hóa.
- Mẹ không tin nó thiếu văn hóa và con cũng không thể so sánh nó với người khác.
- Con tôn trọng tình cảm của gia đình mình với gia đình bác Thông lắm , nhưng mẹ hiểu chọ Công việc cũng quan trọng không kém. Thái độ của cổ là không chấp nhận đựơc.
- Nó làm cái gì đến nỗi như vậy? Không thể nói với mẹ sao?
Giang Đông rất bực khi bị tra hỏi , nhất là những chuyện thọc mạch phụ nữ. Nhưng với mẹ , anh vẫn có kiên nhẫn giải thích :
- Thúy San có thái độ hách dịch quá. Cho dù cổ chỉ đối xử với nhân viên , nhưng như vậy vẫn không haỵ Con không đồng ý.
Bà Yên ra hiệu cho anh ngồi xuống , rồi nói nhẹ nhàng :
- Con gái như nó được chiều chuộng từ nhỏ , lại có quá nhiều ưu điểm , khó tính một chút cũng là thường. Con là con trai , đừng quan trọng hóa cá tính đó.
Giang Đông cười :
- Con trai không biết dị ứng sao mẹ?
- Nhưng chẳng lẽ vì chuyện nhỏ đó mà con có ác cảm với nó , rồi sẽ ảnh hưởng tới người lớn nữa.
Giang Đông khoát tay :
- Con đâu có nhỏ nhen như vậy. Thúy San để bụng giận là chuyện của cổ , còn con thì cho qua.
Anh ngưng lại một lát rồi nói thêm :
- Bình thường , cổ ra sao cũng được , nhưng trong công việc , con rạch ròi lắm. Nếu mỗi lần bất đồng ý kiến , cổ đều la đùng đùng lên thì đó là lỗi của cổ , con không chịu trách nhiệm.
Bà Yên nói như nài nỉ :
- Đông à ! Đừng có cứng rắn như vậy. Bình thường , con ga lăng với con gái lắm mà , sao đối với nó , con khó chịu vậy? Trong khi phải ưu ái nó hơn cả bọn con gái lộn xộn kia.
Giang Đông mỉm cười :
- Mẹ yên tâm , con không để bụng chuyện này đâu. Bảo đảm với mẹ là con sẽ lịch sự và chiều chuộng cổ , trừ phi cổ quá đáng với công việc.
Ba Yên vẫn chưa yên tâm :
- Con cũng biết rồi đấy , con gái nhà giàu thì hay làm cao một chút , nhõng nhẻo một chút. Con là con trai , không nên chấp nhất mấy chuyện đó. Nhường nhịn để cưới được một cô vợ như vậy cũng đáng lắm chứ.
- Mẹ muốn con cưới Thúy San lắm sao?
- Nếu con không cưới nó thì mẹ không chấp nhận bất cứ đứa con gái nào vô nhà này.
Thấy Giang Đông cười , bà gằn thêm :
- Tại sao con không thích nó chứ?
- Con có nói là không thích đâu. Có một cô vợ như vậy cũng đáng hãnh diện lắm.
- Vậy tại sao không chịu đám cưới đi.
- Con với cổ biết nhau chưa được nữa năm , con không muốn phiêu lưu cưới người mình chưa hiểu kỹ.
- Vậy con cho là bao lâu mới đủ?
- Con chưa biết.
- Bắt con gái người ta đợi đến già luôn chắc. Nó cũng lớn tuổi rồi đấy.
- Nếu Thúy San cần lấy chồng thì con không cản trở đâu.
Nghe câu nói đó , bà Yên lại giận lên :
- Nói như vậy là con thích con nhỏ nào rồi chứ gì? Lúc này , con còn lui tới con bé Hạnh Phương không?
Giang Đông trả lời né tránh :
- Cô bé đó còn nhỏ lắm , mà hiện giờ con cũng chưa thích bị trói buộc với ai cả. Con thích tự do.
- Tự do để quen biết lăng nhăng. Đông ơi là Đông ! Con định làm khổ mẹ tới chừng nào đây?
Không kềm được , bà nhiến răng :
- Cha con sao mà giống nhau quá. Cha già rồi còn mê gái. Còn hai thằng con trai , thằng nào cũng bay bướm. Thằng Điền là con của ổng , mẹ không có ý kiến. Còn con , me cũng không nói được hay sao?
Bà quắt lên :
- Thật ra con San vô phước lắm mới gặp con đó.
Giang Đông ngồi yên nhìn bà , cười cười chứ không nói. Đợi một lát , anh mới lên tiếng , giọng trầm lặng pha chút nghịch ngợm :
- Mẹ đừng la lớn như thế khi giận lên , nhìn mẹ già đi nhiều. Mẹ có biết bí quyết làm cho phụ nữ trẻ lâu là gì không?
- Đừng có kiếm chuyện tào lao.
- Mẹ trẻ hơn tuối rất nhiều , con khong muốn con là nguyên nhân làm cho mẹ già đâu. Cười đi mẹ.
Bà Yên dịu lại , nhưng vẫn còn bực mình :
- Đụng tới tính xấu của con là con tìm cách đánh trống lãng. Con tưởng mẹ không hiểu sao?
- Thôi mà mẹ. Chỉ cần cười lên một cái , con bảo đảm mẹ sẽ hết bực ngay.
Bà Yên quay mặt chổ khác , cố làm nghiêm tới cùng , nhưng bà không giận Đông nổi. Đối với anh , lòng tự hào mênh mông về anh làm bà luôn yêu mếm và chiều chuộng. Sợ Giang Đông nhận ra sự mềm lòng của m`inh , bà bèn nói như đuổi :
- Đi lo ăn uống đi , đừng ngồi đây đôi co nữa.
Giang Đông đứng dậy , và không quên nheo mặc nhắc lại :
- Mẹ đừng có nhăn nhó lâu đấy. Mỗi ngày phải cười ít nhất là mười lần.
Anh đi lên phòng mình. Vừa đi , vừa suy nghĩ về chuyện xảy ra hôm naỵ Quả thật , Thúy San làm anh rất bất ngờ về cách ứng xử của cộ Mẹ anh chỉ xem đó là cách nhỏng nhẽo , khó tính , nhưng anh không cảm thấy như vậy. Dĩ nhiên cô vẫn đẹp và hoàn mỹ trong mắt anh , nhưng vẻ đáng yêu lúc đầu hơi thây đổi.
Hôm sau , khi đến khách sạn , anh đã thấy Thúy San ngồi trong phòng làm việc của mình , gương mặt lạnh như tiền. Từ trước giờ , cô và Hạnh Phương là hai người duy nhất dám chống đối anh , mà mỗi người theo một vẻ khác nhau.
Hạnh Phương dùng là hét tức tối , nhưng nó có lý do chính đáng , và phản ứng đó làm anh chấp nhận được , vì nó dễ thương và nữ tính. Còn Thúy San thì có nét khó khăn của một phụ nữ từng trải. Nó không làm anh sợ , ngược lại , chỉ thấy ngán ngầm.
Mỗi buổi sáng mà gặp một cô khách có nét mặt nặng như chì , thật không chút hứng thú. Nhưng tính anh vốn nhẹ nhàng với phái yếu , nên anh mỉm cười thân ái :
- Xin chào , chờ anh có lâu không?
Thúy San giận dữ :
- Em đến để kiểm tra xem đối tượng anh chọn có đủ tiêu chuẩn không? Nếu không , em không duyệt đâu.
Cách thể hiện quyền lực của cô làm Đông cười một cái , giọng anh bỗng đùa để giấu đi sự châm biếm kín đáo.
- Nếu là một giám đốc , thì em là nữ giám đốc đầy trách nhiệm và thể hiện mạnh mẽ sự góc cạnh của mình.
Thúy San vốn không phải là cô gái ngốc , nhưng cách nói của Giang Đông ngọt ngào quá. Khía cạnh gai góc trở nên trơn tuột đi. Đến nỗi cô chỉ nhận thấy nó là sự nhận xét về cá tính của mình và anh đang khâm phục bản lĩnh của cô.
Tuy vậy , khuôn mặt cô vẫn không thay đổi :
- Suốt đêm qua , em lo đến không ngủ được. Có thể trong công việc , anh và em bất đồng ý kiến nhau , nhưng không vì vậy mà em bỏ mặc hết. Một khi đã làm việc thì không nên để chuyện riêng tư chi phối.
- Anh có một đồng sự thật tuyệt vời.
- Em nói thật , nếu không vì công việc , em chẳng bao giờ tha thứ cho thái độ hôm qua của anh. Tính em kiêu ngạo lắm , em không chấp nhận ai thô bạo với mình đâu. Từ nhỏ đến giờ , em không quen chuyện đó.
Đông đi vòng qua bàn , đến đứng trước mặt Thúy San , nói rất nhẹ nhàng :
- Em không chịu được bị ai đối xử thô bạo , vậy thì hãy nghĩ đến cảm xúc của người khác . Mấy cô gái bị em hạch sách hôm qua , anh nghĩ họ rất buồn tủi.
Mắt Thúy San thoáng cau lại , phật lòng :
- Tại sao anh đánh đồng em với mấy người đó ? Ai có vị trí của người đó . Đã chấp nhận xin việc thì phải chấp nhận bị khảo sát , nếu bất tài thì ráng chịu.
- Em nghĩ thế nào khi nói câu “đánh đồng em với người khác” , Thúy San ?
- Em thế này mà anh đi so sánh với mấy con nhỏ long đong xin việc và trình độ chỉ bằng một phần của em thôi sao ?
- Anh nghĩ nếu họ được sinh ra trong điều kiện của em thì họ cũng sẽ rất xuất sắc.
Thúy San tự ái cuồn cuộn đến mưc mất hết lý trí :
- Anh mà , có con gái đẹp nào anh lại không thấy xuất sắc . Lúc mới gặp em , anh cũng vồ vập thế thôi.
Thay vì ném cho cô cái nhìn sắc lạnh thì Giang Đông lại chỉ cười một cách bàng quan , giọng ngọt lự :
- Trước đây , anh đã vồ vập em , bây giờ cũng thế và có lẽ sẽ vẫn như vậy nếu em không thay đổi , em thân mến ạ.
Thúy San ngồi im . Cách nói chuyện của Giang Đông lấp ló hai mặt . Cô hiểu cả nghĩa trái của nó , nhưng không đủ trình độ để đối đáp . Và không hiểu sao , dù giọng anh nói với cô luôn ướp cả một lọ mật , nhưng cô vẫn thấy bất an , buồn buồn , hụt hẫng.
Cô tự hỏi : Đối với người khác , Đông có góc cạnh một cách dịu dàng như thế này không ?
Và cô giấu tâm trạng bất ổn của mình bằng cách trở lại đề tài cũ :
- Anh vui lòng cho em xem những hồ sơ mà anh đã chọn , em nói rất nghiêm chỉnh.
- Mời em.
Giang Đông vừa khoát tay ra hiệu cho cô qua bàn làm việc , vừa đi trở lại chỗ của mình . Anh lôi trong ngăn kéo ra mấy bìa hồ sơ , đưa cho cô :
- Hy vọng là mình lại không bất đồng lần nữa.
- Em cũng mong như vậy.
Thúy San đứng dậy , định đi ra thì Giang Đông lên tiếng :
- Em không ngồi đây xem sao ?
- Em sợ có mặt em , anh sẽ thấy căn phòng này nặng nề hơn.
- Không đến nỗi vậy đâu . Em cứ ở lại , còn nếu không thích thì anh bảo ngoài kia chuẩn bị cho em một phòng khác yên tĩnh hơn.
- Cám ơn sự chu đáo của anh , nhưng em thích về nhà hơn.
- Tùy em vậy . Anh chỉ muốn em thoải mái khi làm việc với anh thôi.
Thúy San thấy mềm lòng đến nỗi muốn ngồi lại với Giang Đông . Nhưng vụ giằn lộn quá làm cô không muốn hạ mình sớm . Cô muốn chứng tỏ cho Giang Đông thấy cô vì công việc chứ không thèm quan tâm đến anh.
Trong thâm tâm , cô muốn được anh xin lỗi về chuyện hôm qua , và mọi chuyện đều nhất nhất , chiều theo ý cô , nhưng anh hoàn toàn không có ý định đó . Làm sao mà một người lịch thiệp ga lăng như Giang Đông lại có thể không tôn sùng một mẫu người con gái hoàn mỹ như cô chứ ?
Thúy San đi hơi chậm lại , đợi xem Giang Đông có gọi lại không , nhưng ra đến cửa mà vẫn không nghe gì . Cô quay đầu lại nhìn , thấy Đông dam bấm số gọi điện . Hy vọng tắt ngấm , mắt cô sậm lại , đôi mắt quấc lên như phát ra lửa . Cô đóng mạnh cửa đến nỗi Giang Đông phải giật mình quay lại nhìn.
Thúy San nghĩ đến bà Yến . Cô muốn đến nhà mách với bà , nhưng sợ làm vậy có vẻ cầu cạnh tìm đồng minh , nên cô đành hậm hực lái xe về nhà.